Cố Ỷ bối rối sau khi nghe xong câu trả lời của Khương Tố Ngôn.
Cô vừa quay đầu nhìn, người đàn bà kia đã đi xa chỗ cô, xa đến mức chỉ còn thấy bóng lưng. Nếu như cô muốn đuổi theo, quả thực cô có thể đuổi kịp nhưng hai chân giống như mọc rễ cắm xuống đất. Cô không thể nhấc chân lên nổi.
Cố Ỷ biết Khương Tố Ngôn sẽ không gạt cô nhưng cô chưa hiểu câu nói của nàng: "Bà ta là…người?" Dù có nhìn thế nào, cô cũng không cảm thấy bà ấy là người.
Hành vi của người đàn bà đó thật kỳ lạ. Thân thể còn tỏa luồng khí lạnh quen thuộc kia. Những thứ này không hề liên quan đến con người.
Sau đó, Khương Tố Ngôn nói với cô: "Đúng vậy, bà ấy là người, chỉ là đang bị quỷ nhập."
Nếu như đó là đáp án thì những điều không thích hợp của người đàn bà đó đều hợp lý. Bà ta bị nhập nên thân thể mới bị khí lạnh quấn quanh. Bởi vì bà ta là người, người sẽ sợ lạnh nên bà ta mới mặc quần áo dày để chống lạnh.
Cũng do bị nhập nên thân thể bà ta cực kỳ mệt mỏi rã rời, nhìn vào mới thấy kỳ lạ.
Cố Ỷ không biết bà ta bị nhập bao lâu nên lòng cô bỗng dưng lo lắng: "Sau này tôi cũng sẽ bị y như vậy? Tôi cũng sẽ bị cô nhập?"
Khương Tố ngôn cười nhạo cô và đáp: "Ta và nàng không phải dạng trò nhập xác cỏn con đó. Phu quân, hai chúng ta là vợ chồng đã kết hôn, dĩ nhiên nàng sẽ không bị như bà ấy."
"Vậy cô có thể, giúp bà ta, đẩy con quỷ kia ra không?"
Cố Ỷ thấy tội nghiệp người đàn bà đó. Sự đồng cảm là thứ khiến cô không thể không hỏi vấn đề ấy. Nếu không vì điều đó, người đàn bà đi xa bao nhiêu, cô càng mừng bấy nhiêu.
Đáng tiếc, Khương Tố Ngôn không biết cách giải quyết vấn đề này.
Nàng chỉ nói: "Có thể làm được, nhưng ta sẽ ăn con quỷ lẫn bà ta. Bởi vì ta không có cách tách họ ra. Người làm nghề nào thì rành nghề đó. Việc này đám đạo sĩ con người của mấy người sẽ am hiểu hơn ta."
Cố Ỷ thở dài. Thân ảnh của người đàn bà khuất dần trong tầm mắt. Cô cũng mất đi tâm tư tiếp tục du ngoạn. Cô ngồi lên xe buýt, chuẩn bị về tiệm vàng mã.
Khương Tố Ngôn không phải vạn năng. Dù Cố Ỷ luôn hiểu điều đó nhưng đến hôm nay cô mới hoàn toàn thấu hiểu triệt để. Cô sẽ không để Khương Tố Ngôn ăn quỷ lẫn người đàn bà đó. Cô cũng không quen biết đạo sĩ nên chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Tâm trạng Cố Ỷ chùng xuống mấy ngày liền nhưng sau đó đã khôi phục lại nguyên trạng lơ đãng vô tư như trước. Cô vốn là người không nặng tình cảm, rớt mấy giọt nước mắt có thể coi là thiện tâm lan tràn.
TV cũng không còn phát bản tin liên quan đến người đàn bà mất và cô con gái mất tích của bà ta nữa. Trên đời này, mỗi ngày đều có một đống chuyện lớn phát sinh. Lễ Phong nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Những chuyện không có đoạn kết rất dễ bị lãng quên, dễ bị biến mất trong tầm mắt đời.
Ngoài người đàn bà đó, không có ai sẽ nhớ rõ con gái bà ta – một cô gái vừa tròn mười tám rạng rỡ như đóa hoa xuân.
Cố Ỷ cũng để cho chuyện này trôi qua. Cô không phải chúa cứu thế. Bản thân cô cũng kết minh hôn với quỷ, tự thân đã khó giữ, hiển nhiên sẽ không chạy tới chạy lui đi tìm một đạo sĩ chỉ vì một người dưng.
Cô không đi tìm chuyện phiền phức không đồng nghĩa chuyện phiền phức không tìm đến cô.
Bước vào kỳ thi, Cố Ỷ sẽ đóng cửa tiệm sớm hơn thường lệ, lên lầu hai chuẩn bị cho kỳ thi. Đồng hồ điểm 8h, Cố Ỷ lập tức đóng cửa để lên lầu ôn bài. Khương Tố Ngôn ngồi trên giường, đeo tai nghe coi phim truyền hình.
Gần 10h, Cố Ỷ đột nhiên nghe một loạt tiếng gõ cửa. Cô thắc mắc đã trễ thế này còn ai đến gõ cửa nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, giờ này kẻ đến gõ cửa tiệm vàng mã chưa chắc là người sống.
Cố Ỷ nhìn Khương Tố Ngôn. Nàng vẫn còn đắm chìm và nội dung phim, đeo tai nghe không đẻ ý chuyện bên ngoài. Tiếng gõ cửa dưới lầu không ngừng vang lên. Cô hốt hoảng lập tức ngồi ở trước mặt nàng.
"Cô có nghe tiếng gõ cửa không?"
Khương Tố Ngôn mặc dù đeo tai nghe nhưng nó vẫn không ảnh hưởng đến khả năng nghe âm thanh bên ngoài của nàng. Nàng giương mắt nhìn cô: "Ta nghe được."
"Tại sao cô không xuống ăn bữa khuya?"
Cố Ỷ đã quen với việc đám quỷ hay tự kéo đến cửa tìm cô rồi hiển nhiên trở thành bữa khuya của Khương Tố Ngôn. Dù giờ nay chưa phải giờ ăn khuya của nàng nhưng đã có quỷ tìm tới, cô sẽ không ngại để kẻ đó thành bữa ăn của nàng.
Không biết đám quỷ có hào hứng với biệt danh mà Cố Ỷ đặt cho chúng?
Hiện tại, Khương Tố Ngôn không muốn ăn bữa khuya. Có vẻ nàng càng muốn coi hết tập phim hơn. Vả lại, bên dưới cũng không phải bữa khuya của nàng. Nàng biết cô cũng sẽ không để nàng ăn thứ bên dưới.
"Bên dưới gõ cửa là người, là kẻ gặp ở bờ sông lần trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!