Chương 18: Đó Là Người

Sau sự việc của Đầu Rong Biển, cuộc sống của Cố Ỷ dần yên bình trở lại như trước. Mỗi sáng cúi đầu lạy bài vị của Khương Tố Ngôn, thắp nhang thắp đèn, sau đó lên xe buýt ngủ gà ngủ gật, gần đến trường sẽ bị nàng gọi dậy, ngáp dài đi vào lớp học.

Đến trưa, cô sẽ ăn cơm ở trường. Nếu rảnh cô sẽ đi thư viện mượn sách, không rảnh sẽ ở ký túc xá nói chuyện với đám bạn. Tới chiều, cô tiếp túc đến lớp.

Hết tiết học, cô về nhà mở tiệm. Tối đến không có khách, cô sẽ tranh thủ đi ăn ở tiệm cơm quen thuộc. Ăn xong sẽ về tiếp tục trông tiệm. Thỉnh thoảng, cô sẽ ngồi gấp giấy Nguyên Bảo. Nếu hôm đó cô gấp nhiều hơn mọi khi, cô sẽ xuống gian nhà sau tiệm lấy chậu vàng mã đốt chúng cho Khương Tố Ngôn làm đồ ăn vặt.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có mấy con quỷ mù quáng đi tìm đường chết. Kết cục, chúng sẽ trở thành bữa ăn khuya của Khương Tố Ngôn.

Nếu hôm nào được nghỉ, cô sẽ dẫn nàng đi dạo thành phố.

Nhờ vào số tiền cho thuê hai căn nhà hai bên tiệm, cuộc sống của Cố Ỷ trôi qua nhẹ nhàng hơn trước. Nếu không có số tiền đó, có lẽ cô phải ra ngoài làm thêm vào cuối tuần.

Kỳ thi cuối kỳ ngày càng cận kề, dạo gần đây Cố Ỷ bắt đầu vùi đầu học hành gian khổ. Hôm nay cuối tuần, cô tranh thủ nghỉ ngơi thả lỏng.

Thời tiết ngày càng nóng, Cố Ỷ đã đổi trang phục: áo thun ngắn tay, quần short jean, chân mang giày xăng

-đan, lưng đeo balo vải. Đó là trang phục mùa hè hôm nay của cô.

Trời nóng, Cố Ỷ cũng không ưng đến những nơi nóng bức. Cô chỉ thích dính lấy Khương Tố Ngôn. Thân thể nàng mát lạnh, ở bên cạnh nàng nhiệt độ không khí sẽ giảm ít nhất mười mấy độ.

Tuy nhiên, trời nắng quá gay gắt. Đại quỷ như Khương Tố Ngôn không thích những ngày quá nặng dương khí. Những ngày như thế, ban ngày nàng chỉ thích vùi trong bóng của Cố Ỷ, không thích ra ngoài.

Nàng không sợ nắng nhưng nàng ghét cảm giác nóng bức của mặt trời.

Nàng cũng không ưa chỗ đông người. Đông người, dương khí nặng. Cho nên nàng cũng không muốn ra.

Vì thế, Cố Ỷ chỉ còn cách lượn vô thương xá để hưởng ké máy lạnh nơi đó. Cuối tuần, cô sẽ ngồi tàu điện ngầm ra ngoại ô, đi dọc bờ kè, ngồi dưới bóng cây hóng gió.

Khương Tố Ngôn quan sát xung quanh thưa người, mặt trời cũng bị bóng cây che chắn, mới đi ra. Nàng ngồi bên cạnh Cố Ỷ, ngắm dòng sông dập dờn sóng biếc, sóng nước lấp loáng.

Thực ra, Khương Tố Ngôn rất thích theo Cố Ỷ ra ngoài. Nàng làm quỷ dưới âm phủ một ngàn năm, vất vả lắm mới nhìn thấy cảnh vật dương gian. Nàng cực kỳ muốn đi khắp nơi với cô.

Tuy nhiên, Cố Ỷ không đi được.

Một phần do cô còn đi học. Phần còn lại chính là cô không tiền.

Trước mắt, cô chỉ có thể dẫn Khương Tố Ngôn đi dạo quanh Lễ Phong. Những nơi khác để sau này hẵng tính.

Thời tiết dù nóng bức nhưng ở bên cạnh Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ sẽ được hưởng thụ thứ gọi là máy lạnh thiên nhiên. Loại máy lạnh di động miễn phí kiểu này vừa thuận tiện vừa tiết kiệm tiền.

Cố Ỷ ngồi trên ghế dài đọc sách. Khương Tố Ngôn ngồi thẫn thờ ngắm cảnh.

Những lúc Khương Tố Ngôn ngắm cảnh, nàng thường hay ngẩn người. Có lẽ nàng đang suy nghĩ thời gian thấm thoát trôi, cảnh vật cũng thay đổi không ngừng. Có lẽ nàng đang cảm thán dù cho vật đổi sao dời, dòng sông vẫn âm thầm chậm rãi chảy xuôi theo năm tháng.

Cố Ỷ không biết những suy nghĩ trong lòng nàng. Một người một quỷ lẳng lặng ở chung như vậy cũng rất tốt.

Chẳng bao lâu, Khương Tố Ngôn bỗng chui vèo vào trong bóng của Cố Ỷ. Cô liền biết có người đang đến gần. Nàng không thích giáp mặt với người khác. Thân áo cưới đỏ rực của nàng quá rùng rợn. Ai nhìn vào cũng sẽ nghị kỵ.

Cố Ỷ gọi đó là tướng mạo có thể dọa khóc đứa trẻ mười tuổi.

Dĩ nhiên, cô không bao giờ dám nói thẳng câu đó với Khương Tố Ngôn. Cô chỉ dám nói thầm trong lòng.

Cố Ỷ ngẩng đầu quan sát. Cô thấy một người đàn bà mặc áo tay dài đang đi về hướng lan can bờ sông. Trời nóng nực nhưng vẫn có người mặc áo dài quần dài để chống nắng.

Thế nhưng người đàn bà kia thì khác. Bà ta đang mặc một cái áo bông tay dài không thoáng gió ngược lại càng giống giữ ấm hơn. Bà ta mặc cái quần dài, chân đi giày thể thao. Nhìn thế nào cũng thấy không hợp mùa.

Nếu chỉ có vậy thì Cố Ỷ sẽ không tiếp tục nhìn. Dù sao dạo gần đây cũng có những người không sợ nóng, gần 40° cũng có thể mặc quần dài áo dài ra đường.

Nhưng người đàn bà kia thì khác. Bà ta không giống một người có tinh thần khỏe mạnh. Bà ta đứng sát lan can bờ sông. Dù Cố Ỷ ở cách xa bà ta một khoảng cũng thấy được quần áo bà ta đang cọ xát vào lan can, thậm chí còn bị chỗ giao nhau giữa các lan can móc kéo, kéo dãn ra một chút mới trở về nguyên trạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!