Chương 16: Khách Đầu Tiên

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*pinterest*

Ngay khoảnh khắc Cố Ỷ do dự có nên gọi ra kỹ năng giữ mạng cuối cùng hay không, thứ đó đã mở miệng nói trước: Tôi, tôi nghe nói...! nơi đây là...! tiệm vàng mã Lão Cố...

Ở đây đúng là tiệm vàng mã. Nghe xong câu đó, Cố Ỷ bắt đầu xao động: Lẽ nào đây là đơn hàng đầu tiên của mình?

Cố Ỷ lập tức nở nụ cười xán lạn tươi đẹp như nắng xuân tháng ba, chỉ là nụ cười đó ẩn chứa một con dao – một con dao bất chiến tự nhiên thành.

Ban đầu khi đọc được nội dung trong quyển hướng dẫn kinh doanh tiệm vàng mã, Cố Ỷ đã nảy ra một ý tưởng đặc biệt.

Thí tỷ như, khi kinh doanh trong cuộc sống hiện thực, phải báo giá sản phẩm.

Giá sản phẩm phải nhất trí với giá mà cục quản lý quy định.

Như vậy mới được cấp phép buôn bán sản phẩm đó.

Nếu như cô bán với giá quá mắc, sẽ bị khiếu nại, bị đóng cửa chỉnh đốn.

Tuy nhiên, kinh doanh với quỷ thì khác.

Chẳng lẽ quỷ cũng có cục quản lý vật giá?

Không có, nghĩa là giá do cô định đoạt.

Cảm giác sợ hãi của Cố Ỷ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là tâm trạng kích động khôn nguôi: Cuối cùng quý khách cũng tới!

Quả nhiên, khi Cố Ỷ tươi cười rực rỡ, Đầu Rong Biển nói tiếp: Tôi nghe nói tiệm vàng mã Lão Cố có thể giải quyết những vấn đề mà quỷ chúng tôi gặp, nên tôi mới tới.

Đúng vậy đúng vậy, mời vào.

Cố Ỷ mở cửa bên hông ra, còn đưa tay làm tư thế mời.

Con quỷ bị Cố Ỷ đặt tên là Đầu Rong Biển hiển nhiên bị kinh sợ vì được nâng niu như thế.

Từ sau khi biến thành quỷ, Đầu Rong Biển đã không giao lưu với con người từ lâu lắm rồi.

Nó ngẫu nhiên cũng chạm mặt người sống nhưng đa số bọn họ đều rất sợ nó.

Bây giờ đối mặt với sự tiếp đãi nồng nhiệt của Cố Ỷ, Đầu Rong Biển bỗng muốn rớt nước mắt.

"Quấy rầy."

Một tên Đầu Rong Biển rất lễ phép – Cố Ỷ thầm nghĩ.

Đầu Rong Biển xoay người, đi vào tiệm từ cửa bên hông.

Những nơi mà nó đi qua đều bị nước nhiễu ướt.

Từng giọt rơi xuống đất không ngừng, âm thanh tí tách vang mãi không dứt.

Sau khi Đầu Rong Biển bước vào, Cố Ỷ chuẩn bị đóng cửa, bỗng ánh mắt cô trợn lên.

Nơi mà tên Đầu Rong Biển vừa đứng bên ngoài đã tụ một vũng nước.

Cố Ỷ đứng đó chớp mắt, bỗng nhớ tới lời Khương Tố Ngôn từng nói: Dáng dấp càng không giống người, càng không có nhân tính.

Đầu Rong Biển, ngoài cái đầu ra, chỗ khác cũng không giống người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!