Chương 12: Nghi Vấn

Khương Tố Ngôn dứt lời, sau đó lập tức thực hành sinh động cho Cố Ỷ xem cái gì gọi là "ăn nó".

Khương Tố Ngôn là một cô gái nhỏ nhắn, nhỏ nhắn hơn Cố Ỷ. Có lẽ do thời đại nàng sống là một ngàn năm trước nên vóc dáng của người thời đó vốn không cao cũng không cường tráng.

Đặc biệt khi so sánh với tên Đen Ngòm đang không ngừng giãy giụa trước mặt nàng, Khương Tố Ngôn càng như một người tí hon xinh đẹp.

Người con gái nhỏ nhắn xinh xắn ấy đang há to miệng đối với tên Đen Ngòm. Tuy nàng rất cố gắng mở to miệng hết sức có thể nhưng cái miệng anh đào chúm chím của nàng chỉ lớn được nhiêu đó, nhìn vào rất muốn nhéo yêu một cái.

Dĩ nhiên, trong mắt của tên Đen Ngòm kia, khuôn miệng ấy không hề đáng yêu mà là đáng sợ.

Khương Tố Ngôn chậm rãi đến gần tên Đen Ngòm, nó càng giãy giụa kịch liệt. Nó giãy giụa cũng vô ích. Nó sẽ không thoát khỏi bàn tay của nàng.

Miệng Khương Tố Ngôn xích lại gần Đen Ngòm. Cho đến khi miệng nàng đến gần những hạt li ti, nó bắt đầu hút.

Đống hạt đen li ti hoàn toàn bị Khương Tố Ngôn hút vào miệng. Hạt li ti càng ma sát vào nhau dữ dội, tiếng "gừ gừ" càng chói tai thể hiện rõ nỗi thống khổ và tuyệt vọng của tên Đen Ngòm.

Chưa đầy hai giây, Đen Ngòm đã biến mất hoàn toàn. Thậm chí một hạt đen cũng không còn.

Khương Tố Ngôn ăn xong con quỷ kia. Nàng dùng ngón tay đen nhọn lau khóe miệng không hề thua kém động tác lau miệng mà Cố Ỷ đã làm hồi trưa sau khi cô ăn xong hộp cơm gà hầm.

Sau khi ăn xong, nàng còn phát biểu cảm nghĩ: "Không ngon lắm, mùi vị còn nhợt nhạt, nó làm quỷ chưa được bao lâu."

Màn ăn quỷ sống vừa rồi khiến Cố Ỷ phải ngỡ ngàng. Cô ngây người hồi lâu mới đứng dậy. Cô vỗ vỗ mông, sau đó xoa xoa, khi nãy té xuống quá đau.

Cố Ỷ vừa xoa mông vừa phát biểu nghi vấn: "Nó mới làm quỷ không lâu đã trở thành bộ dạng như vậy rồi? Cũng quá đáng sợ rồi."

Khương Tố Ngôn đáp xuống trước mặt Cố Ỷ. Đôi mắt đen tuyền chăm chú nhìn cô. Một lúc sau, nàng mới giải thích: "Dáng vẻ của quỷ không liên quan đến thời gian làm quỷ của nó. Làm quỷ càng lâu thì con quỷ đó càng mạnh. Bề ngoài và thực lực không liên quan gì với nhau. Tuy nhiên, chỉ cần con quỷ đó quên mất bản thân nó đã từng là một con người, đánh mất nhân tính, bề ngoài của nó sẽ thay đổi ngày càng không giống người."

Lời nói của nàng rất có chiều sâu. Cố Ỷ bắt đầu nghiền ngẫm lời nàng trong lòng. Cô chợt nhận ra hình như Khương Tố Ngôn đang tự khen nàng: "Ngược lại, quỷ càng giống người càng có nhân tính."

"Cũng chưa chắc, lỡ như nó là quỷ hàng ngàn hàng vạn năm, tự nó sẽ có biện pháp bảo trì hình dạng của nó thì sao?" Lời này của Khương Tố Ngôn rõ ràng đang cảnh cáo Cố Ỷ đừng nghĩ nàng quá tốt. Cố Ỷ gãi đầu và nói: "Tôi tin con quỷ đó chắc chắn không phải là cô."

Khương Tố Ngôn liếc nhìn Cố Ỷ. Sau đó nàng nghiêng đầu, trốn nhanh vào trong cái bóng của cô. Đây là lần đầu tiên Khương Tố Ngôn biến mất ngay trước mặt Cố Ỷ. Cô chợt nhận ra: Khương Tố Ngôn đang ngại ngùng.

Tuy Cố Ỷ chỉ mới sống chung với Khương Tố Ngôn chỉ mới một ngày nhưng cô cảm thấy nàng không giống những con quỷ khác.

Cố Ỷ ngẩng đầu nhìn con phố vắng vẻ. Mấy ngôi nhà xung quanh vẫn còn sáng đèn nhưng không một ai nhận ra động tĩnh bên ngoài từ nãy đến giờ. Cố Ỷ đoán hoặc do đa số người sống ở phố cũ đều là người lớn tuổi nên thính lực kém, hoặc do bản thân con quỷ có năng lực quấy nhiễu không gian.

Tóm lại, không có ai chạy ra ngược lại là chuyện tốt. Dù sao chạy đi giải thích cho người khác những chuyện này cũng quá khó khăn.

Cố Ỷ thấy không sao liền quay vào tiệm. Ngay lúc cô đang đóng cửa bên hông lại, cô bỗng nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trong: Đồ ăn của cô!

Cố Ỷ bối rối. Shipper chạy rồi, đồ ăn của cô cũng chạy theo. Cô đứng sau cánh cửa, tay còn đặt trên khóa cửa, bụng đói râm ran bắt đầu réo. Giờ khắc này, cô mới thấu hiểu sự thật đáng buồn này.

Cố Ỷ bắt đầu suy bụng ta ra bụng người. Nếu bản thân cô đi giao hàng mà gặp phải chuyện vừa rồi, hơn phân nửa cô sẽ nhất quyết không nhận đơn hàng tới chỗ này nữa. Dù cô gọi điện thoại để giải thích, shipper cũng sẽ không đồng ý.

Nếu shipper không chịu giao lại hàng, cô không chỉ mất tiền mà tối nay còn phải vác cái bụng đói đi ngủ.

Cố Ỷ ôm ý nghĩ "lỡ anh ta chịu giao lại hàng cho cô", bắt đầu cầm điện thoại gọi điện cho shipper.

Lần thứ nhất, shipper không bắt máy. Cố Ỷ không ngừng cố gắng gọi lần hai. Điện thoại reo thật lâu. Ngay khi cô cho rằng shipper sẽ không bắt máy, anh ta lại trả lời.

"Alo?"

Dựa vào giọng nói của shipper, Cố Ỷ nhận ra sự mệt mỏi kiệt sức của anh ta. Cố Ỷ hiểu điều đó vì cô cũng đang rất mệt. Thế nhưng, sự tình liên quan đến bữa tối của bản thân, cô không thể từ bỏ.

"Alo…" Cố Ỷ hơi ngại: "Tôi ở số 14, phố cũ số 4, anh còn chưa đưa đồ…" Cố Ỷ chưa nói xong, shipper đã cúp máy. Thậm chí báo trước một tiếng cũng không có.

Có lẽ, cả đời này, chàng shipper cũng sẽ không giành đơn hàng số 14 phố cũ số 4 nữa. Bản thân cô cũng sợ, nếu cô đặt thêm một đơn hàng nữa, shipper khác cũng sẽ gặp chuyện như vừa rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!