Chương 11: Vợ Ơi, Cứu Tôi!

Đôi khi, thân thể phản ứng còn nhanh hơn đại não.

Cũng có đôi khi, người ta không có đủ thời gian để cân nhắc tốt xấu.

Lần đầu tiên, Cố Ỷ biết được có một ngày cô sẽ lựa chọn phấn đấu quên mình vì người khác.

Sau một tràng tiếng cười ngắn ngủi, cú điện thoại kết thúc đột ngột. Tiếng "gừ gừ" như có thực thể, bò quanh tấm ván gỗ, đi về một hướng khác.

Cố Ỷ lập tức đoán được ý đồ của tiếng "gừ gừ" kia: Nó thấy nó không thể bắt được Cố Ỷ, bỗng có một tên shipper đưa tới. Chắc chắn nó sẽ ăn shipper trước để lót dạ sau đó tính sau. Nếu Cố Ỷ lao ra cứu tên shipper, nó sẽ mua một tặng một.

Cố Ỷ biết rất rõ bản thân cô không có khả năng phản kháng lại thứ kia. Cô chỉ là một ngươi bình thường, thậm chí trước đêm qua cô vốn chưa từng gặp ma cũng không tin trên đời này có ma.

Cô không có sức đối phó với thứ "gừ gừ" kia. Lựa chọn tốt nhất cho cô bây giờ chính là co đầu rút cổ trên lầu hai, hưởng thụ sự che chở của Khương Tố Ngôn và chờ đợi trời sáng.

Sự thật là Cố Ỷ không có thời gian để suy tính. Đầu cô chưa phân tích cẩn thận mặt lợi

-hại, thân thể cô đã phản ứng trước một bước. Cô nhanh chóng bước đến cửa, kéo cánh cửa gỗ ra. Vừa mở ra, Cố Ỷ đã thấy rõ dáng vẻ của thứ vẫn luôn đứng bên ngoài.

Shipper té ngã cách đó không xa, chiếc xe điện cũng ngã xuống bên cạnh đó. Sắc mặt shipper trắng bệch vì quá sợ cũng do cái thứ kia không dễ trêu chọc.

Một thân ảnh đen ngòm giống hình một người đàn ông cao gầy. Nói chính xác hơn, bóng người đó được tạo thành bởi những hạt màu đen li ti. Những hạt li ti đó ma sát vào nhau tạo ra tiếng "gừ gừ".

Dường như Đen Ngòm phát hiện mỹ thực đã tự động chạy ra. Nó chấp nhận buông tha shipper trước mặt, xoay cái đầu 180° ra sau để cho Cố Ỷ có thể nhìn rõ hình dạng của nó.

Không thể không nói, rất trừu tượng.

Đôi mắt nó như hai cái chấm tròn, không có mũi miệng, chỉ có một đường vòng cung màu đen thay vào đó °(° giống như đang cười.

Nụ cười đó rất đáng sợ. Có lẽ sẽ không có ai thấy đó là một nụ cười thân thiện.

Khi Cố Ỷ đứng cách nó không xa, cô mới phát giác hai chân mình bắt đầu bủn rủn. Trán cô bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nhiều mồ hôi hơn cả buổi chiều làm việc.

Cố Ỷ nhìn shipper, sau đó nhìn Đen Ngòm, lại nhìn qua shipper nháy mắt ra hiệu cho anh ta.

Shipper lập tức bắt tín hiệu. Anh ta nhăn nhó mặt mày nhìn chằm chằm Đen Ngòm hồi lâu. Sau khi xác nhận nó không chú ý đên mình, shipper chậm rãi đúng dậy. Ngay cả chiếc xe máy điện yêu dấu anh cũng không cần.

Tốc độ shipper quá chậm. Anh ta chậm quá, Cố Ỷ cũng không thể quay người chạy nhanh vào tiệm. Cô sợ Đen Ngòm sẽ làm gì mình nên không dám tiếp tục phân tâm nhìn shipper. Cô chỉ có thể tập trung nhìn Đen Ngòm.

Bên trong hai chấm tròn trống rỗng, không chứa bất cứ vật gì. Tuy nhiên, không rõ vì sao, Cố Ỷ luôn cảm nhận được sự tham lam ẩn chứa bên trong hai lỗ tròn đó.

Nó muốn ăn mình.

Cố Ỷ vô cùng khẳng định.

Tại thời khắc này, Cố Ỷ đã hiểu vì sao Khương Tố Ngôn nói cô hấp dẫn ma quỷ. Từ khi cô xuất hiện, Đen Ngòm đã không còn nhìn shipper thêm lần nào nữa.

Tựa như Cố Ỷ là một cái đùi gà phủ đầy dầu tỏi thơm nồng, còn shipper chỉ là một hộp cá thúi. Nếu Đen Ngòm cam chịu bóp mũi cũng có thể ăn được hộp cá thúi đó. Thế nhưng, nếu có cái đùi gà dầu tỏi thơm ngon được bày trước mắt, lúc này đây hộp cá thúi đã hoàn toán mất đi sức hấp dẫn đối với nó.

Chàng shipper cũng nhận ra điều này. Tốc độ của anh ta bắt đầu tăng nhanh hơn.

Tốc độ shipper bỗng thay đổi khiến Cố Ỷ phải liếc nhanh nhìn anh ta để xác nhận tình trạng. Nào ngờ, hành động liếc nhanh đó lại là thời cơ cho Đen Ngòm.

Một giây sau, Đen Ngòm biến mất. Đến khi Cố Ỷ dời mắt về lại chỗ của nó, nó đã mất tiêu. Ngay sau đó, một khuôn mặt không mũi miệng chỉ có hai lỗ tròn đen của Đen Ngòm bất thình lình xuất hiện ngay trước mắt cô.

Mặt Đen Nhòm bỗng dưng phóng đại trước mặt của Cố Ỷ. Thậm chí, cô còn thấy được cận cảnh đôi mắt của nó. Đen như mực, không chứa bất cứ thứ gì, chỉ có tiếng ma sát "gừ gừ" của những hạt đen li ti.

Đường vòng cung màu đen giữa mặt bỗng mở ra để lộ ra cái miệng của nó. Cái miệng đó có thể mở ra rất rộng. Thậm chí, nó có thể trực tiếp nuốt trọn cái đầu của Cố Ỷ.

Trái tim của Cố Ỷ như lỡ một nhịp, hai chân bủn rủn. Cô dời một chân về sau, toàn thân hơi ngã về phía sau. Đây là động tác bản năng của cơ thể cô cũng là thói quen được hình thành sau khi học cận chiến. Khi đối mặt với nguy hiểm không thể giải quyết, bản năng của cô là trốn tránh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!