01.
Lúc Giang thiếu từ núi Bắc Giản về, người của nửa cái vườn thú đều chạy ra đón hắn. Hắn nhìn xung quanh, trong biển người mênh mông tìm được AB, nhưng lại sững sờ không thấy C.
Giang thiếu: "Thời Lạc đâu?"
AB: "Bác sĩ Thời Lạc nói mẹ cậu ấy ngã bệnh, muốn xin nghỉ một ngày để chăm sóc."
Giang thiếu: "Thế à—" Cậu hiếu tâm như thế thì không tính toán với cậu vậy.
…
Buổi tối, cấp trên của vườn thú chuẩn bị cho tổ nhân viên hành động lần này một bữa tiệc tẩy trần. Đối với mấy bữa tiệc kiểu này, Giang thiếu không hẳn là thích mà cũng không hẳn là ghét, hắn đơn giản chỉ lười từ chối.
Địa điểm đặt ở một tiệm cơm nổi tiếng khá xa vườn khu, xung quanh đều là phố ẩm thực nên không lái xe vào được, mọi người đành xuống xe đi bộ từ đầu phố.
Gần mười người, Giang thiếu là cấp dưới nên đi phía sau, người trước mặt nhìn như đang nói chuyện vui vẻ, thật ra đều lưu ý đến nhất cử nhất động của hắn.
Lúc đi ngang qua một tiệm cơm nhỏ, bước chân Giang thiếu dừng lại, nhìn đôi thanh niên ngồi trước cửa sổ, cảm xúc trong mắt sâu không thấy đáy.
"Sao vậy Giang thiếu, có người quen?"
"Ừm."
"Đây không phải bác sĩ Thời Lạc sao, đối diện là bạn gái cậu ấy hả? Có muốn kêu cậu ấy đi cùng không?"
"Không cần, chúng ta đi thôi."
Giang thiếu nhanh chân đi về phía trước, quần áo khéo léo cùng nụ cười ngượng ngùng của cậu bác sĩ bên trong kia làm đáy lòng hắn chợt bốc lên một luồng hỏa khí vô danh, càng đốt càng to, hắn sợ nếu mình còn ở lại sẽ mất đi lý trí.
Mẹ bị bệnh, xin nghỉ chăm sóc?
Chăm sóc đến cả tiểu cô nương vừa nói vừa cười trong tiệm cơm? Hắn là quá tin tưởng cậu nên mới có thể tin lời giải thích sứt sẹo như vậy.
Giang thiếu tự nhận mình không phải kẻ đánh chủ ý bậy bạ lên người khác, hắn chưa từng vọng tưởng muốn bẻ cong thẳng nam, là Thời Lạc đi tới trêu chọc hắn.
Đến phòng của bác sĩ thú y ngày đó, bề ngoài là Giang thiếu muốn đi đổi thuốc nhưng thật ra hắn muốn thăm dò. Không dễ dàng hắn mới động lòng với một người, hắn không muốn chưa từng thử mà đã từ bỏ.
Thời Lạc khi đi còn là một thực tập sinh, Giang thiếu thích nhìn bộ dạng cậu tai đỏ rực đổi thuốc cho hắn. Tình cờ đụng vào cái gì không nên đụng, màu đỏ liền cấp tốc lan từ vành tai sang tận cổ, hầu kết bất an nuốt hai cái, cố tình còn làm bộ trấn định không có gì phát sinh, càng khiến người ta không nhịn được mà càng muốn bắt nạt cậu gấp đôi gấp ba, cho tới khi cậu khóc đỏ mắt mới thôi.
Thời Lạc kì thực có một trăm loại lí do có thể từ chối hắn, cũng có cả trăm biện pháp để né tránh hắn. Thế nhưng cậu lại không hề làm gì cả, mỗi lần hắn đến cậu đều ở đó, một bộ mặt oan ức đổi thuốc cho hắn, sau đó đỏ mặt đuổi hắn đi.
Giang thiếu cảm thấy có thể Thời Lạc có chút thẹn thùng, bèn vận dụng một chút quan hệ, mang người đến bên cạnh mình. Giang thiếu yêu thích cậu, cho nên hắn nguyện ý bước chậm một chút để chờ người nọ.
Thời điểm núi Bắc Giản có chuyện, Thời Lạc muốn cùng đi. Giang thiếu lần đầu tiên cảm thấy trả giá của hắn đã được đèn đáp, cậu là đang lo lắng cho hắn. Cân nhắc đến các loại yếu tố không xác định, Giang thiếu cuối cùng vẫn không mang Thời Lạc theo.
Núi Bắc Giản không an toàn, hắn không hi vọng nhìn thấy cậu bị thương.
Hiện tại hắn trở lại, Thời Lạc cũng không chờ hắn, thậm chí còn phát triển tình cảm cùng một tiểu cô nương.
Hóa ra tất cả đều là hắn tưởng bở…
02.
Một bữa cơm ăn yên lặng như tờ, bầu không khí trầm trọng. Mọi người đều nhìn thấu Giang thiếu đang tỏa ra áp suất thấp nhưng không ai dám hỏi, cũng không ai dám khuấy động bầu không khí này. Nếu không cẩn thận đụng vào lưỡi dao, cuối năm có còn cần thưởng hay không?
Giang thiếu ăn mấy miếng rồi buông đũa xuống. Thời Lạc đang hẹn hò cùng nữ nhân, đều là người trưởng thành rồi, cơm nước xong lại muốn làm gì đó thì sao, nghĩ tới đây hắn liền không ngồi im được nữa.
Sân sau bén lửa, đến cả thánh nhân cũng không nhắm mắt làm ngơ được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!