Chương 6: (Vô Đề)

Editor: tieudangnhi

Tìm một vị trí ngồi xuống, tuỳ ý chọn hai món, Đường Nhược Ảnh lấy văn kiện hợp đồng tự phát thảo ra, cẩn thận nghiên cứu, đôi lúc chỉnh sửa lại, bỡi vì không quen dùng bút lông, nàng liền tự mình làm ra một cây bút đơn giản.

Giờ phút này, những chuyện khác, đều không thể lọt vào mắt của nàng.

"Hiên, kia không phải là Đường Nhược Ảnh mấy ngày trước trên đường cái phi lễ ngươi sao?" Trưởng Tôn Dự nhìn thấy nàng, khóe môi khẽ nhếch, trong giọng nói mang theo vài phần thâm ý cười khẽ. Chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái liền thu hồi ánh mắt.

"Chuyện ngày đó có chút kỳ quái." Phong Dật Hiên chân mày hơi nhíu lại, tiếng nói từ tính dễ nghe, cũng không có quá nhiều cảm xúc:"Nàng ta ngày thường nhát như chuột, không hề có chủ kiến, nói dễ nghe một chút là thiên chân, nói khó nghe chính là ngu, ngốc… Chuyện lừng lẫy như vậy, quả thực không phải chuyện bình thường nàng ta có thể làm." Miệng nam tử này có chút độc, nhưng khẩu khí của hắn hiển nhiên chính là nhận thức đối với Đường Nhược Ảnh kia.

Phong Dật Hiên lần này cũng không có trả lời, thậm chí cũng không có phản ứng gì, chỉ nhìn về phía nàng, hai tròng mắt giống như bị chế trụ, chuyển đều không thèm chuyển chút nào.

Chỉ là dáng vẻ chăm chú của nàng giờ phút này lại tản ra một loại mỹ cảm độc đáo, quả thật chính là loại sức quyến rũ làm cho người ta đui mù mà.

Hắn lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn một người lâu như vậy, thế mà lại là một nữ nhân…

"Ngươi làm sao vậy, sẽ không phải bị phi lễ thành nghiện chứ, muốn nàng lại đến phi lễ ngươi sao?" Trưởng Tôn Dự phát hiện hắn khác thường, nửa thật nửa giả cười nói, ánh mắt cũng theo bản năng lại chuyển đến hướng nàng:"Di, nàng ta đang làm cái gì? Lấy một nhánh cây ở trên bàn vẽ loạn gì thế?? Chẳng lẽ, không thể phi lễ nam nhân, liền sửa thành phi lễ cái bàn?"

"Ngươi đi về trước đi." Đột nhiên đứng lên, Phong Dật Hiên như ma xui quỷ khiến đi về phía nàng, giống như cái gì đó đang dẫn dắt hắn đi đến.

Đi đến phụ cận, không khỏi cười khổ, hắn là đang làm cái gì a? Muốn đến gần nữ tử sao?

Bất quá nếu như đã đến, lại không thể cứ như vậy quay trở lại, vừa lúc có thể đem chuyện đánh ngất nàng nói lời xin lỗi đi…

Nhưng mà hắn lại không để ý, hắn – Phong Dật Hiên lớn như vậy khi nào lại đối với người khác khiêm tốn qua, hơn nữa chuyện ngày đó, hắn đánh nàng hôn mê, đều không phải là muốn tổn thương nàng, mà là vì cứu nàng. Mà hắn lại càng không phải là loại người thích đi tranh công.

"Đường tiểu thư." Môi bạc khẽ mở, tiếng nói từ tính, trầm thấp khác thường làm say lòng người…

Chỉ là, Đường Nhược Ảnh vẫn chuyên chú làm chuyện của mình, đầu cũng không nâng lên chút nào, ách….

Mi túc khẽ nhếch, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đến gần người khác, người ta thế nhưng lại không cảm kích!!! Không nghe thấy? Giọng nói của hắn cũng không nhỏ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, không có khả năng đi?

Ánh mắt hơi đổi, nhìn vật gì đó đang nằm trong tay nàng, âm thầm kinh ngạc, hắn vốn nghĩ nàng là đang cầm một nhánh cây, lại thật không ngờ, nàng lại có thể dùng thứ này viết ra chữ.

"Đường tiểu thư." Trầm mặt một lát, vẫn không thấy nàng có động tĩnh gì, Phong Dật Hiên chỉ có thể tiếp tục kêu.

Đường Nhược Ảnh không thể không ngẩng đầu lên.

Nam tử đứng trước mặt nàng một thân bạch sam, phiêu dật như tiên, con ngươi sáng ngời hữu thần, linh kính như nước, dung nhan như khắc hoạ, sáng rọi đến hoa mắt. Khoé môi khẽ nhếch, nụ cười nhạt như gió, nhiếp hồn đoạt phách.

Quả thật là nam tử thiên hạ vô song, chỉ là dung nhan của hắn, với nàng, cũng không có chút hứng thú nào.

"Ngươi quấy rầy đến ta." Đôi mắt đẹp không chút gợn sóng, tiếng nói nhẹ nhàng bình thản như nước, nàng không thích lúc làm việc lại bị người quấy rầy.

Mặc kệ ngươi là ai.

Phong Dật Hiên sửng sốt, trên mặt xẹt qua một tia quẫn bách, nhưng trong lòng lại càng thêm kinh ngạc, phản ứng của nàng, quá mức ngoài dự liệu của hắn.

Trước kia, nữ nhân nhìn thấy hắn, đều si mê đến quên hết tất cả, mà nang mấy hôm trước còn???

"Ngươi mấy hôm trước còn phi lễ với ta, hôm nay liền giả bộ làm như không biết." Tao nhã cười khẽ, làm cho người ta nhịn không được say mê, không hổ là nam tử đệ nhất kinh thành mà.

Hắn chưa bao giờ nói giỡn, mà giờ phút này trên mặt thế nhưng lại mang theo nửa thật nửa giả cười khẽ.

Đường Nhược Ảnh sửng sốt, lập tức nhíu mày, thì ra là hắn, kỳ thực khi thời khắc đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã nghĩ hắn chính là người đó.

Quả thật danh bất hư truyền nha, hắn có phải có chút quá độc ác hay không, "Nàng" cũng không làm gì quá đáng với hắn nha, hắn có cần xuống tay ác như vậy không? Cư nhiên lại một quyền đánh "Nàng; hôn mê.

Chỉ là, nàng nghĩ mãi cũng không ra, dáng vẻ khi hắn đánh người sẽ như thế nào a???

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!