Chương 39: (Vô Đề)

Bởi vì Phong Dật Hiên cũng không biết là cái gì, cho nên liền nhích lại gần, có chút tò mò quan sát.

Hoàng Thượng chậm rãi mở bản vẽ ra, liếc mắt xem, mày không khỏi nhíu chặt, trong đôi mắt, có rất nhiều nghi hoặc cùng khó hiểu...

Tựa hồ vẽ một công trình, hơn nữa nhìn qua, tựa hồ về dòng sông lớn, chính là, trong lúc nhất thời, cũng không có biết chuyện gì xảy ra?"Rốt cuộc đây là cái gì?"

Phong Dật Hiên xem xong mi cũng nhẹ nhàng nhíu, có chút không biết, lại phát hiện lần theo bản vẽ mở ra hoàn toàn, phía dưới có mấy chữ nhỏ tú lệ.

"Hoàng Thượng, phía dưới hẳn là giải thích." Phong Dật Hiên thấp giọng nhắc nhở, hai tròng mắt cũng vội vàng nhìn lại.

Hoàng Thượng cũng rất nhanh nhìn chữ phía dưới.

Đây là bản đồ cảnh sông lớn của Lệ thành, duyên hà hai bên bờ sông, đất đai phì nhiêu, là nơi trọng điểm chuyên sản sinh lương thực, chỉ là mùa hạ hằng năm thường có mưa gió liên miên, thường xuyên xảy ra hồng thủy, ruộng lúa hai bên bờ sông cũng chịu tổn thương nghiêm trọng, hằng năm cũng cướp đi nhiều sinh mệnh của dân chúng.

Nếu như thực hiện công trình tu kiến địa vực Lệ thành, nhất định có thể giảm đi 90% tai họa hồng thủy.

Mấy chữ ngắn ngủn, cũng là chữ làm cho người khác kinh tâm, chữ làm cho người ta rung động.....

Xem xong giải thích phía dưới, lại xem mặt trên biểu đồ, Hoàng Thượng cùng Phong Dật Hiên hơi kinh trệ.

Có lẽ, đang nhìn đến câu kia, nhất định có thể giảm đi 90% tai họa hồng thủy. Trong lòng hai người đều hoài nghi, nhưng giờ phút này, tinh tế nhìn lại nhìn như đơn giản, cũng thập phần tinh vi biểu đồ cùng mặt trên số liệu chính xác, hoài nghi trong lòng hai người, đã bị rung động hoàn toàn thay thế.

"Hiên, ngươi xem hiểu sao?" Hai mắt Hoàng Thượng vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm trương họa giấy, thì thào nói nhỏ, hỏi Phong Dật Hiên, lại càng giống đang đang lầm bầm lầu bầu. Thanh âm rất thấp, rất thấp, nhưng, vẫn đủ có thể cảm giác được hắn đang vô cùng rung động, hắn thật sự không thể tin được, thiên hạ thế nhưng sẽ có người như vậy, từ xưa đến nay phương án trị thủy không thất thì bại, chưa từng có người, dám có ý tưởng lớn mật giống như vậy.

Nhưng ý tưởng nhìn như lớn mật, liền người lộ ra bản vẽ, cũng làm cho người không thể sinh ra nửa điểm hoài nghi.

"Ân." Phong Dật Hiên kinh ngạc vô ý thức đáp lời, trong lòng lại kinh không cách nào hình dung, mỗi lần hắn cùng nàng ở chung, đều cả kinh thấy nàng không giống người thường, nhưng, cho dù vậy cũng không có gây rung động cho hắn lúc này đây, hắn thậm chí không nghĩ ra, nàng làm sao biết số liệu này, bao gồm chiều rộng của mặt sông, chiều sâu, nhân lực căn bản không thể đo lường nha.

Nàng, rốt cuộc còn có cái gì hắn không biết nha?

"Hiên, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào?" Sau một lát, Hoàng Thượng đột nhiên chuyển mắt, nhìn phía gương mặt Phong Dật Hiên vẫn còn kinh ngạc, giờ phút này, hắn đối người kia, đã không hề đơn giản hiếu kỳ.

"Nàng..." Phong Dật Hiên tựa hồ vô ý thức mở miệng, lại đột nhiên kinh thấy đến chính mình nói lỡ, vội vàng sửa lời nói, "Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội."

Hắn không thể bại lộ thân phận của nàng, ít nhất bây giờ còn chưa được, cho dù Hoàng Thượng trách tội, hắn cũng không thể.

Mày Hoàng Thượng càng thêm nhíu chặt, hai mắt cũng hơi nheo lại, trong đôi mắt thâm thúy ẩn tia kiên định, "Người giống hắn như vậy, cho dù ẩn trong bóng tối, đều có thể bắn hào quang ra bốn phía, ngươi cho là, ngươi có thể giấu giếm bao lâu? Ngươi nói cho trẫm, hắn ở nơi nào, trẫm tự mình đi thỉnh hắn..."

"Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội." Phong Dật Hiên vẫn như cũ, không có nửa điểm buông lỏng ý tứ, đương nhiên hắn biết, khi hào quang nàng bắn ra bốn phía, ai cũng không ngăn được, nhưng, hắn cũng biết, chỉ cần hắn không nói, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến trên người nàng. Hắn hiểu được, Hoàng Thượng luôn mồm nói 'Hắn, ' không phải hình dung 'nàng' là nữ nhân, mà hình dung 'hắn' là nam nhân.

[Giải thích: Bên Trung, chỉ có wö(tôi) vs ni(bạn) cho nên khi PDH nói "ni" HT chỉ nghĩ đến "ni" là nam nhân. (HT khinh nữ nhân mới nghĩ vậy ╮(╯_╰)╭)]

Chỉ bằng điểm này, Hoàng Thượng không thể tra ra nàng.

Nhìn Phong Dật Hiên kiên quyết, Hoàng Thượng cũng không buộc hắn, bởi vì hắn hiểu biết tính tình Phong Dật Hiên, nếu như hắn không muốn nói, cho dù đao đặt trên cổ của hắn đều sẽ không nói.....

Thậm chí hắn âm thầm đoán rằng, có phải bản vẽ này do chính Phong Dật Hiên vẽ hay không, nhưng, hắn quen thuộc Phong Dật Hiên nhiều năm, có thể nói thập phần hiểu biết Phong Dật Hiên, điều đó không có khả năng do Phong Dật Hiên vẽ, hơn nữa vẻ mặt Phong Dật Hiên vừa rồi cũng là khó có thể tin.

Huống chi nét chữ phía dưới cũng không phải Phong Dật Hiên..

Trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì, hai mắt lại nhìn thể chữ phía dưới, biểu tình trên mặt lập tức cứng đờ, thể chữ chỉnh tề, tú lệ, tựa hồ có chút giống nữ nhân viết??

Không, không có khả năng, Hoàng Thượng lập tức phủ định, tuyệt đối không có khả năng là một nữ nhân, cũng có thể người nọ vì che giấu thân phận chính mình, mà cố ý cho một nữ nhân viết giùm đi. (Thấy chưa:/)

"Hoàng Thượng." Nhìn ra Hoàng Thượng khác thường, hai mắt Phong Dật Hiên chợt lóe, khi nhìn mấy hàng chữ nhỏ dưới kia, trong lòng cũng âm thầm cả kinh, Hoàng Thượng sẽ không vì thể chữ nghĩ đến cái gì đi?

Nhưng, lại lập tức thoải mái, cho dù Hoàng Thượng nghĩ đến, cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng, hoặc đây là nàng cố ý làm, hắn nhớ rõ lần trước nhìn thấy chữ nàng, cũng không có thanh tú như vậy, giữa hàng chữ đều mang theo vài phần đại khí.

Thông minh như nàng, không có khả năng không thể tưởng được điểm này......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!