Chương 34: (Vô Đề)

"Cái gì? mười vạn bản?" Phong Dật Hiên kinh ngạc:"In nhiều như vậy…?"

In nhiều như vậy, ai mua nha, đến lúc đó bán không được, nàng không chỉ không kiếm được tiền, chỉ sợ ngay cả vốn cũng sẽ bị lỗ mất.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm lỗ vốn đâu." Đường Nhược Ảnh cười cực kỳ tự tin, như đã nắm chắc mười phần, lấy thanh danh của Phong Dật Hiên, hơn nữa lại xuất hiện một loại sự kiện mới, mười vạn bản căn bản không thành vấn đề, nếu là thật sự bán không xong, nàng cũng đều phải tống đi cho hết, mục tiêu của nàng, cũng không phải ở trên người Phong Dật Hiên, đoạn quan trọng còn ở phía sau…

Nhìn nàng cười đến mười phần tin tưởng như vậy, Phong Dật Hiên cũng không nói thêm gì nữa, nàng muốn làm, thì cứ để nàng làm đi, nếu như đến lúc đó bán không được thật, hắn sẽ âm thầm sai người đi mua về hết.

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi không thể tự mình mua, cũng không thể làm cho người khác lén lúc mua thay." Nhìn thấu ý tưởng của hắn, Đường Nhược Ảnh liên tụ nhắc nhở hắn.

Ách… Phong Dật Hiên hơi kinh ngạc, thật không ngờ hắn đây lại bị nàng nhìn thấy, chỉ có thể đáp ứng:"Được!" Chỉ là, cũng không có thật sự muốn thay đổi ý tưởng của mình.

"Phong Dật Hiên, ta nói thật cho ngươi biết, cái này của ngươi, chỉ có thể xem như lời dẫn, quan trọng còn ở phía sau, cho nên ngươi trăm ngàn lần không thể tự mình mua, như vậy không phải là giúp ta, mà là đang hại ta." Đường Nhược Ảnh há có thể không đoán ra được tâm tư của hắn, chỉ có thể đem kế hoạch của mình đều nói cho hắn biết…

"Có ý gì?" Phong Dật Hiên ngây ra, nghi hoặc nhìn nàng, tên của hắn chỉ là lời dẫn là sao? Trọng yếu còn ở phía sau??

"Cái này của ngươi vốn chỉ là một cái tuyên truyền, mặt sau mới thật sự dùng để kiếm tiền, kỳ đầu tiên của ta là cố ý để cho người nào đó có được mà." Khoé môi nàng cười khẽ, trong nụ cười khẽ hàm chứa khẳng định cùng sự mưu tính kỹ càng.

"Là ai?" Phong Dật Hiên ngẩng ra, trong ánh mắt ẩn ẩn hiện lên vài phần khác thường, nghĩ đến nàng còn muốn cho người khác bức hoạ, trong lòng rầu rĩ, có chút khó chịu, nhưng nhìn đến vẻ mặt hưng phấn của nàng, lại không đành lòng phá hư tâm tình của nàng, thấp giọng nói:"Muốn ta hỗ trợ hay không?"

Nếu như nàng thật sự còn muốn tìm người khác, hắn cũng có thể giúp nàng, dù sao người hắn biết so với nàng cũng nhiều hơn…

"Không cần đi tìm hắn, hắn tự nhiên sẽ tìm đến ngươi." Nụ cười trên mặt nàng vẫn chính là loại tự tìn mười phần kia, nàng tin tưởng, hết thảy nhựng thứ nàng làm, cũng đã đủ hấp dẫn hắn ta.

"Về phần là ai, đến lúc đó ngươi sẽ biết." D9ối với Phong Dật Hiên, thần bì cười, cố ý úp úp mở mở với hắn.

………………………………………….

"Hiên, đúng là ngươi, ta vừa rồi đứng xa xa nhìn giống ngươi, vốn nghĩ đã nhìn lầm rồi, không nghĩ tới thật đúng là ngươi." Phong Dật Hiên vừa định nói cái gì đó, một giọng nói kinh ngạc khác đột nhiên truyền đến.

Giọng nói này, Đường Nhược Ảnh rất quen thuộc, là cái tên Trưởng Tôn Dự kia, vì sao mỗi lần đều đụng mặt hắn thế, thật sự là không hay ho mà…

Phong Dật Hiên cũng hơi nhíu mày một chút, hiển nhiên không quá tình nguyện bị người khác quấy rầy, hắn thế nào cũng không ngờ tới, ở đây cũng có thể gặp được Trưởng Tôn Dự, cũng may, nàng cố ý hoa trang như vậy, Trưởng Tôn Dự hẳn là sẽ không nhận ra nàng.

"Hiên, nữ nhân này là ai? Ngươi thế nào lại ở chỗ này hẹn hò?" Ánh mắt Trưởng Tôn Dự đánh giá trên người Đường Nhược Ảnh mấy lần, nhìn thấy một thân y phục tục tằng kia của nàng, trong đôi mắt tò mò mang theo vài phần trào phúng.

Phong Dật Hiên không có trả lời hắn, nhưng mà trên mặt lại hiên lên một tia tức giận, hắn không muốn nghe đến người khác có nửa điểm vũ nhục nàng, cho dù hắn ta có là bạn tốt cũng không được.

Chỉ là, lại không thể không nể mặt mà đuổi hắn đi, chỉ có thể hi vọng hắn thức thời tự mình rời đi mà thôi.

Nhưng Trưởng Tôn Dự lại không phải là loại người biết thức thời, chẳng nhưng không có rời đi, ngược lại còn đi đến gần bọn họ hơn, hai tròng mắt không chút che giấu nhìn chằm chằm Đường Nhược Ảnh.

Trong lòng Đường Nhược Ảnh vốn đã chán ghét hắn, lại thấy hắn đến đây, trong lòng lại thêm căm tức, cảm giác được ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú của hắn, liền cố ý chậm rãi nâng mặt lên, nhìn về phía hắn.

Con bà nó, không doạ cho ngươi chết, cũng phải doạ cho ngươi khiếp. Trưởng Tôn Dự cũng không có phần bình tĩnh kia của Phong Dật Hiên.

"Á!!! Á!!!" Trưởng Tôn Dự thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, hắn thế nào cũng không thể tin được, cùng Phong Dật Hiên ở cùng một chỗ lại là một nữ nhân như vậy, không… Hắn căn bản không thể tin được, trên đời này lại có nữ nhân khủng bố như vậy…

"Hiên… Hiên… Ngươi… Ngươi từ chỗ nào tìm ra một nữ nhân như vậy, ngươi, ngươi điên rồi sao, làm sao lại có thể cùng nữ nhân như ma như quỷ này ngồi cùng nhau." Trưởng Tôn Dự thật sự đã bị nàng doạ, người luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng như hắn, thế nhưng bây giờ lại trở nên lắp bắp, cũng không dám liếc nhìn Đường Nhược Ảnh thêm một cái nào.

Sắc mặt Phong Dật Hiên khẽ biến, nét mặt trầm xuống, rõ ràng có chút khó coi, Trưởng Tôn Dự nếu không phải là bằng hữu của hắn, chỉ sợ hiện tại hắn đã một cước đem hắn ta đá bay xuống hồ rồi, không, cho dù hắn ta có là bằng hữu của mình đi chăng nữa, hiện tại hắn cũng đang có loại suy nghĩ này.

"Hiên… Hiên… Nhanh chút theo ta đi, liếc mắt nhìn nữ nhân này thêm một cái nữa, buổi tối nhất định sẽ gặp phải ác mộng." Trưởng Tôn Dự không có chú ý đến sự khác thường của Phong Dật Hiên, ngược lại lôi kéo Phong Dật hiên nghĩ phải rời đi.

Trong lòng Đường Nhược Ảnh âm thầm buồn cười, có nhất thiết phải sợ thành như vậy không? Nhưng mà nam nhân này mỗi lần gặp mặt đều vũ nhục nàng, lần này thì đến lược nàng giáo huấn hắn một chút…

Hai tròng mắt hơi đổi, nhìn thấy lan can phía sau cách Trưởng Tôn Dự nửa bước có một khoan bị hỏng, thời gian quá dài, không có người sửa, nên đã bị sứt ra.

"Công tử." Đường Nhược Ảnh đột nhiên đứng lên, giả giọng nói, thấp giọng hô một tiếng, vẫn chính là giọng nói lạc lạc kia làm cho xương cốt người khác mềm nhũn, ánh mắt cụp xuống, che giấu âm mưu khác của nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!