Giang Bán Nhứ cả đêm chìm trong mộng, mà trong mỗi giấc mơ đều không ngoại lệ có bóng dáng bạn cùng phòng của cậu.
Có rất nhiều Ứng Điều mỉm cười dịu dàng, lễ độ.
Có rất nhiều Ứng Điều đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn chằm chằm cậu không nói một lời.
Cũng có Ứng Điều môi đỏ tươi, lộ ra chiếc răng nanh dài đầy đáng sợ. Khi một Ứng Điều như vậy tiến lại gần thì Giang Bán Nhứ trong mơ run lên, rồi bừng tỉnh.
Đôi mắt cậu căng tức, như sưng lên, cậu nhíu mày xoa nhẹ một lúc lâu mới mở mắt ra, nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Nơi này hiển nhiên không phải phòng của cậu.
Rõ ràng đang là mùa hè nhưng khắp nơi lại mang đến một cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt. May là rèm cửa không che kín hoàn toàn, vài tia nắng vẫn len qua được.
Giang Bán Nhứ mơ màng cuộn chăn, định tìm quần áo của mình. Trong lúc động tác, những cảm giác khó chịu ở vài chỗ trên cơ thể dần rõ ràng hơn, kéo theo ký ức ngày hôm qua trở lại.
Cậu khựng lại ngay khi vừa ngồi dậy, não trống rỗng trong hai giây thật sự.
Chỉ qua một đêm, cuộc đời cậu đã trở nên như ảo mộng.
Thứ nhất, bạn cùng phòng mới của cậu thật sự là một con ma cà rồng.
Thứ hai, cậu không chỉ bị con ma cà rồng đó cắn mà còn cùng hắn làm ra chuyện vô cùng quá đáng.
Giang Bán Nhứ ngây người. Hai chuyện này, cái nào cũng khó mà nuốt trôi, hơn nữa lại xếp chồng lên nhau.
Cậu rất mong tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng những dấu vết trên người lại là bằng chứng sống khiến cậu muốn khóc cũng không ra nước mắt.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một bóng hình quen thuộc xuất hiện ngoài cửa.
Ứng Điều đứng ngược sáng, dáng người cao ráo, khí chất lạnh lẽo trông chẳng khác gì mọi khi.
Giang Bán Nhứ vừa nhìn thấy hắn, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh đôi mắt đỏ rực, răng nanh sắc bén cắn xuống người mình.
Cơ thể cậu theo phản xạ run lên, bản năng lùi lại sau, ánh mắt đầy đề phòng nhìn hắn.
Ứng Điều tiến lại gần, đặt một bộ quần áo ngủ lên đầu giường:
"Quần áo của cậu, tôi phơi ở ban công."
"……"
Giang Bán Nhứ thò tay ra khỏi chăn, kéo quần áo vào, theo bản năng nhỏ giọng nói:
"… Cảm ơn."
Cậu nhanh chóng mặc đồ trong ổ chăn, đến khi ló đầu ra thì thấy Ứng Điều đang quay lưng về phía mình, đứng ở cuối giường.
Mặc xong quần áo, trong lòng cậu mới vững vàng hơn một chút. Giang Bán Nhứ ngồi ở góc giường len lén thở ra. Cậu im lặng, Ứng Điều cũng không có động tĩnh gì, như thể vẫn đang chờ.
Đợi đến khi bản thân cảm thấy đã bình tĩnh hơn, Giang Bán Nhứ lấy hết dũng khí, chủ động mở miệng:
"… Anh thật sự là ma cà rồng?"
Cậu chỉ là muốn xác nhận một chút.
Ứng Điều nghe vậy xoay người, thần sắc bình tĩnh: "Đúng vậy."
Hắn dường như chẳng hề để ý đến sự sợ hãi và cảnh giác trong mắt Giang Bán Nhứ, tiếp tục nói: "Tôi hy vọng cậu có thể đồng ý giúp tôi một việc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!