Chương 7: (Vô Đề)

Giang Bán Nhứ như đang ngủ rất sâu.

Giữa chừng cậu từng bị rét run toàn thân mà tỉnh lại một lần, phát hiện xung quanh là khung cảnh quen thuộc, cậu đang nằm trên giường của mình, chăn quấn kín mít, đầu giường cắm giá truyền dịch.

Bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện, Giang Bán Nhứ đầu tiên thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc — là Ứng Điều, hắn đang quay lưng về phía cậu, đứng ở cuối giường.

Còn ở phía bên kia, hai ba người mặc áo blouse trắng đang bận rộn bên cạnh một chiếc xe đẩy, thỉnh thoảng mới khẽ nói một câu.

Giang Bán Nhứ mơ mơ màng màng mà thấy tò mò, chẳng lẽ Ứng Điều có thể trực tiếp mời bác sĩ đến nhà?

Chưa kịp tò mò ra kết quả thì cậu lại thiếp đi lần nữa.

Lần này ngủ thẳng một mạch tới sáng hôm sau, khi tỉnh lại thì rõ ràng cảm thấy khá hơn nhiều.

Cậu đoán chắc là do mình không nghỉ ngơi tốt, cộng thêm hôm qua trời nóng quá nên mới ngất.

Bây giờ ngủ bù đủ rồi, tinh thần đã trở lại hẳn, ngoài tứ chi vẫn hơi yếu ra thì không còn chỗ nào khó chịu.

Trong phòng ngủ không có ai, rèm cửa cũng đã được kéo kín, không gian yên tĩnh và ấm áp.

Giang Bán Nhứ xoay người duỗi lưng, chú ý thấy trên tủ đầu giường đặt thuốc hạ sốt bác sĩ kê, còn dưới sàn cạnh tủ quần áo có hai chiếc ba lô cậu mang từ bệnh viện về.

Nhìn chằm chằm hai chiếc ba lô ấy vài giây, động tác duỗi người của Giang Bán Nhứ đột nhiên khựng lại.

Cậu chợt nhớ ra!

Chuyện xảy ra hôm qua dưới lầu khu nhà, từ lúc Ứng Điều bất ngờ đỡ lấy cậu, cho đến khi cậu vì muốn xác nhận điều gì đó mà áp tai nghe nhịp tim hắn…

Giang Bán Nhứ lập tức ngồi bật dậy, tìm điện thoại, điều đầu tiên đập vào mắt là mấy tin nhắn WeChat của Đinh Tụng:

[ Cậu sốt à? Tớ gọi điện mà bạn cùng phòng cậu nghe máy ]

[ Anh ta nói cậu đang ngủ, bảo khi nào tỉnh thì nhắn lại cho tớ ]

Vài tiếng sau lại có:

[ Tớ định qua xem cậu, thế mà bạn cùng phòng cậu nói không cần! Rồi còn trực tiếp cúp máy tớ! ]

Tin cuối là sáng nay lúc 8 giờ:

[ Tiểu Nhứ!!! Tỉnh chưa!!! ]

Đinh Tụng chắc lo lắng lắm, Giang Bán Nhứ vội gọi lại để trấn an và cũng để bản thân bình tĩnh hơn.

Điện thoại vừa nối máy, bên kia Đinh Tụng đã thở phào: "Cuối cùng cậu cũng có động tĩnh, tớ còn định kéo người đi đột nhập nhà cậu đấy!"

"Là tớ ngủ một mạch tới giờ mới dậy, làm cậu lo rồi." Giang Bán Nhứ hơi ngượng, vội báo bình an.

"Giờ đã hạ sốt rồi, tớ vừa đo, chưa đến 37 độ."

"Vậy thì tốt. Dù sao cũng là cuối tuần nên cậu nhớ nghỉ ngơi hai ngày cho tử tế." Đinh Tụng cảm thấy giọng Giang Bán Nhứ có hơi khẩn trương nên hỏi thêm: "Cậu không thấy khó chịu chỗ nào chứ?"

Giang Bán Nhứ mím môi: "Không có."

Cậu thì không, nhưng cậu cảm thấy bạn cùng phòng mình rất không bình thường!

Chỉ là khi chưa chắc chắn, cậu vẫn thấy chưa nên nói với Đinh Tụng thì hơn.

Trong lòng Giang Bán Nhứ đầy những suy đoán mơ hồ, thậm chí muốn lên mạng tra thử, nhưng từ trưa hôm qua tới giờ cậu vẫn chưa ăn gì, giờ khỏe lại rồi thì cơn đói cũng kéo đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!