Chương 6: (Vô Đề)

Đầu bị người ta không mấy dịu dàng đặt lại xuống mép giường, Giang Bán Nhứ giật mình, hàng mi khẽ run, rồi tỉnh hẳn.

Mở mắt ra, vừa kịp thấy những đốt ngón tay vừa rời khỏi gò má mình, cậu sững lại rồi lập tức tỉnh táo hơn hẳn.

Ban đầu cậu tưởng là y tá trực hoặc bác sĩ đến nhắc đi ngủ, quay đầu lại thì thấy người đứng sau mình lại là Ứng Điều. Giang Bán Nhứ rõ ràng bị dọa, vội vàng đẩy chiếc ghế thấp ra, đứng bật dậy.

"Giờ này… sao anh lại tới đây?" Phòng bệnh rất yên tĩnh, cậu sợ đánh thức bệnh nhân khác nên cố hạ giọng xuống.

Lúc này, cậu mới lờ mờ nhận ra, đưa tay xoa mặt vẫn cảm giác nửa bên má vừa bị đỡ kia còn lạnh lạnh. Ánh mắt không khỏi bị bàn tay vừa rụt lại của hắn thu hút, cậu lại hỏi:

"Tay anh lạnh vậy, bị bệnh à?"

"Không." Ứng Điều không giải thích vì sao tay mình lạnh, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt cậu.

Cậu đứng trước mặt hắn, đôi mắt hơi trũng, sắc mặt tái đi vì thiếu ngủ, không còn chút hồng hào khỏe mạnh thường ngày.

"Mấy ngày rồi mà cậu không về nhà, nên tới xem một chút." Ứng Điều cũng hạ thấp giọng như cậu.

Bạn cùng phòng lại còn cố ý tới thăm mình, Giang Bán Nhứ vừa ngạc nhiên vừa có chút vui.

Chỉ là… giờ đến thăm của hắn thật sự hơi kỳ quặc.

Cậu khẽ cười: "Cũng không phải nhiều ngày lắm đâu. Nếu mai sáng đo nhiệt độ cơ thể ông mà vẫn bình thường thì tôi không cần ở lại nữa."

Vừa chăm ông vừa ôn tập, cơ thể cậu đúng là hơi quá sức.

Nghe được câu trả lời mình muốn, hắn gật đầu: "Vậy mai gặp."

Giang Bán Nhứ bỗng thấy mình hơi tự nghĩ nhiều, sao lại cảm giác hắn như rất nôn nóng muốn cậu về nhà vậy.

Hôm sau trời nắng đẹp. Giang Bán Nhứ ngồi bên giường bệnh, chờ bác sĩ khám xong và xác nhận tình hình của Giang Vi Vinh đã ổn định thì cậu mới hoàn toàn yên tâm.

Sau khi cảm ơn bác sĩ, Giang Vi Vinh nằm trên giường vừa nhẹ nhàng đẩy tay cậu vừa lắc đầu, ra hiệu muốn cậu về nhà nghỉ ngơi, không cần ở lại trông.

"Cháu biết rồi, ông ạ." Giang Bán Nhứ đang vui lắm, cười tủm tỉm, nắm tay ông cọ cọ.

"Chút nữa Đinh Tụng tới giúp cháu thu dọn đồ, trưa ăn cơm với ông xong bọn cháu sẽ đi."

Giang Vi Vinh lúc này mới yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói thêm gì.

Ở bệnh viện mấy hôm nay, đồ dùng sinh hoạt của cậu không nhiều, nhưng sách thì lại mang khá nhiều. Ngoài ra còn có quần áo và đồ lặt vặt của ông đã giặt sạch mang về.

Đinh Tụng và Giang Bán Nhứ, một người ngồi ghế, một người ngồi mép giường, vừa thu dọn vừa trò chuyện.

"Chuyện thực tập hè với thầy Thẩm, cậu quyết xong chưa?" Đinh Tụng vừa xếp sách vào túi vừa hỏi.

"Tớ nói thật, dù cơ hội khó kiếm nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."

Giờ ôn thi cuối kỳ rồi còn lại phải trông ông, đến mức sắc mặt cậu trắng bệch cả ra.

Nếu thực tập yêu cầu làm cả ngày, tối lại đi làm thêm, còn phải tranh thủ thời gian vào viện thăm ông thì Giang Bán Nhứ có mà kiệt sức.

"Tớ không đồng ý cậu đi đâu. Hoặc là, nếu nhất định muốn đi thực tập thì đừng làm thêm nữa," Đinh Tụng bĩu môi.

"Cùng lắm lúc nào kẹt tiền thật thì tớ mượn bố mẹ tớ cho cậu, họ chắc chắn sẽ cho mượn."

Nhưng thật ra cũng chưa đến mức phải làm vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!