Chương 5: (Vô Đề)

Giang Bán Nhứ và Đinh Tụng đều tham gia câu lạc bộ tình nguyện của viện.

Vì các hoạt động của câu lạc bộ này khá ít, phần lớn chỉ là các buổi khám bệnh từ thiện vào thời gian cố định, nên với Giang Bán Nhứ thì việc có lịch sẵn như vậy lại càng tiện hơn.

Đinh Tụng thì thích náo nhiệt, tham gia không ít câu lạc bộ, còn gia nhập câu lạc bộ tình nguyện chỉ vì muốn đi chung với Giang Bán Nhứ mà tiện tay đăng ký luôn.

Cuối kỳ tới gần, các buổi liên hoan của các câu lạc bộ cũng nhiều hơn.

Câu lạc bộ tình nguyện thì vẫn ít hoạt động như mọi khi, chỉ có một buổi liên hoan vào cuối học kỳ, sau khi buổi khám bệnh từ thiện cuối cùng kết thúc.

Ai nấy đều mang tâm thế "chơi xong rồi mới yên tâm ôn tập" nên nhiệt tình cực cao, ăn xong lẩu lại kéo nhau đi hát karaoke rồi đánh vài ván trò chơi. Khi tuyên bố kết thúc thì cũng đã gần 11 giờ đêm.

Giang Bán Nhứ ngày thường bận rộn, thỉnh thoảng tham gia một buổi liên hoan như thế đối với cậu là một kiểu thư giãn, nên tối nay cậu cũng chơi rất vui.

Mọi người đều có uống rượu, giải tán tại chỗ, ai có người nhà đón thì về, ai tự đi thì gọi xe hoặc nhờ người lái hộ, không bao lâu đã tản gần hết.

Giờ này xe buýt đã hết, hướng nhà Giang Bán Nhứ và Đinh Tụng lại không cùng đường, nên cậu định tự mình gọi xe về.

Nhưng Đinh Tụng nhất quyết không chịu.

Tửu lượng Giang Bán Nhứ kém, kiểu chỉ cần uống chút rượu là đã chếnh choáng. Tuy rằng chỉ uống một ly lúc hát karaoke nhưng giờ phản ứng đã chậm lại.

Đinh Tụng uống nhiều hơn hẳn nhưng tửu lượng tốt nên đầu óc vẫn tỉnh táo.

Cậu ta nhớ chuyện Giang Bán Nhứ từng kể bị mấy tên côn đồ bám theo, nên liền khoác tay, kéo cậu đang lảo đảo định gọi xe về: "Không được, tuyệt đối không được, đường vào nhà cậu taxi không chạy vào được, cậu vậy mà còn dám đi một mình ban đêm à?"

Giang Bán Nhứ lúc này phản ứng chậm, lại dễ mềm lòng, nghe vậy cũng không vùng vẫy nữa.

Đinh Tụng liền gọi thêm hai nam sinh cùng tổ khám bệnh từ thiện, mấy người cùng nhau đưa Giang Bán Nhứ về.

Gió đêm thổi một lúc, lại đi thêm một quãng, đến trước cổng khu thì Giang Bán Nhứ đã tỉnh táo hơn nhiều.

Cậu lần lượt cảm ơn từng người đã đưa mình về. Mọi người đều là cùng một tổ, mà cậu lại là tổ trưởng, ngày thường giúp đỡ không ít nên ai cũng xua tay bảo cậu đừng khách sáo.

Mấy người đang chuẩn bị rời đi thì thấy Ứng Điều mặc một bộ đen từ đằng xa đi tới.

Một dáng người cao gầy bỗng xuất hiện trong bóng tối, hai nam sinh đi cùng Đinh Tụng đồng loạt lùi lại vài bước.

"Này này, phía trước có người đúng không? Không phải cái kẻ bám đuôi mà cậu từng nói chứ?" Một nam sinh hoảng hốt túm tay Đinh Tụng.

Đinh Tụng đã nhận ra đó là Ứng Điều, vội xua tay: "Không phải không phải, làm gì có kẻ bám đuôi nào, đó là bạn cùng phòng của Tiểu Nhứ."

"À… à." Hai nam sinh lập tức thở phào.

Giang Bán Nhứ cũng khá bất ngờ khi đúng lúc này lại gặp được Ứng Điều, nhưng từ sau khi biết hắn là kiểu sợ xã hội thì cậu đã không còn nghĩ theo hướng đáng sợ nữa.

Thậm chí còn thấy tính cách hướng nội của hắn khiến cậu nên chủ động quan tâm nhiều hơn.

Giang Bán Nhứ nhón chân vẫy tay về phía hắn, Ứng Điều tất nhiên cũng nhìn thấy.

Khi hắn lại gần, Giang Bán Nhứ giới thiệu với các bạn mình: "Đây là bạn cùng phòng của tớ, tên Ứng Điều."

Đinh Tụng thì không cần giới thiệu nữa, còn hai nam sinh kia thì cười có chút gượng gạo, giữ khoảng cách vài bước mà tự giới thiệu: "Chào anh, chào anh."

Ứng Điều gật đầu coi như đáp lại, rồi ánh mắt lại dừng trên người Giang Bán Nhứ, thần sắc hơi thay đổi.

Hắn không ngửi thấy mùi thơm ngọt của máu, mà bị một ít mùi rượu khó ngửi bao phủ, khiến quỷ hút máu dễ dàng bực bội.

Mấy người tản ra, ba nam sinh dính sát nhau đi xa, trong đó một người vẫn chưa yên tâm nên lúc bước đi mà còn ngoái đầu nhìn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!