Giang Bán Nhứ bị hắn không chút dịu dàng nào ép xuống giường, răng nanh cắm sâu vào da thịt nơi cổ, vài giọt máu tươi thấm loang trên ga trải màu nhạt.
Sức mạnh của ma cà rồng lớn đến đáng sợ, vòng tay ôm giống như nhà giam, gắt gao trói chặt con người đang giãy giụa.
Theo từng dòng máu chảy ra ngày càng nồng đậm, sức lực chống cự của con người cũng dần yếu đi, những ngón tay đang bấu chặt sau lưng hắn chậm rãi rũ xuống.
Toàn thân Giang Bán Nhứ ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập, gấp gáp.
Cậu cảm nhận rõ ràng răng nanh sắc bén rút ra khỏi mạch máu, đau đớn xen lẫn kh*** c*m đan xen khiến toàn thân không tự chủ được run rẩy.
Đôi mắt hắn rực lên ánh đỏ như máu, dùng đôi môi còn dính máu hôn lấy cậu.
Lưỡi thấm đẫm vị tanh trượt vào khoang miệng, lúc này hắn công kích kịch liệt, động tác tràn ngập dục tính, chẳng còn chút dịu dàng nào.
Bị mê hoặc nên con người thuận theo mà đón nhận, khóe mắt dần rịn ra nước mắt.
Trong phòng ngủ lan dần tiếng nức nở khẽ khàng, đến cuối cùng biến thành những âm thanh nghẹn ngào như sắp vỡ òa.
Mãi cho đến khi Giang Bán Nhứ cảm thấy bản thân đã bị hành hạ đến mức không thể thở nổi, ma cà rồng mới miễn cưỡng thu lại một chút lý trí.
Gần như ngay sau khi kết thúc, Giang Bán Nhứ liền ngất lịm đi.
Hắn nằm xuống cạnh thiếu niên, đôi mắt đã trở về màu đen sâu thẳm, nhưng ánh nhìn vẫn cố chấp dán chặt trên người cậu.
Thiếu niên quay lưng lại, co mình trốn trong chăn. Khi cảm nhận được sự lạnh lẽo chạm tới, cơ thể gầy yếu theo phản xạ co rúm lại.
Như một con vật nhỏ đáng thương đến cực điểm.
Trong lòng hắn dâng lên xót xa, nhưng trong mắt lại không kìm được lóe lên tia hưng phấn.
Cuối cùng, hắn kéo người về, ôm chặt vào lòng.
Nụ hôn lạnh lẽo phủ khắp thân thể Giang Bán Nhứ, để lại từng dấu vết ái muội.
Đợi khi hoàn toàn khôi phục bình thường, Ứng Điều mới bế cậu đi tắm.
Sau khi lau khô tóc cho thiếu niên, hắn lại rời sang phòng ngủ phụ.
Giang Bán Nhứ từng tỉnh lại lúc đang được hong tóc, nhưng vừa chui vào ổ chăn khô ráo đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Đến khi tỉnh dậy thì đã là trưa hôm sau, thân thể rệu rã mệt mỏi vì bị sử dụng quá mức.
Cậu nằm ngẩn người trên giường một lúc lâu, mới nhận ra mình đang ngủ trong phòng của Ứng Điều.
Bụng cậu đói meo.
Thế nhưng trong phòng lại không có hắn.
Giang Bán Nhứ đành phải loạng choạng bò dậy.
Ở đây không có quần áo của cậu, cậu mở tủ quần áo tối màu bên tường tìm thử, thì đúng lúc cửa phòng bị đẩy ra.
Ứng Điều vừa bước vào liền thấy thiếu niên toàn thân chi chít dấu vết ngồi xổm bên tủ, nửa người lộ ra ngoài không được che chắn.
Ánh mắt hắn lập tức nặng nề hẳn.
Giang Bán Nhứ chậm rãi rụt vào trong tủ, chỉ ló ra nửa gương mặt.
Cậu có chút xấu hổ: "... Em tìm quần áo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!