Cho đến khi xe dừng trước cổng trường, Giang Bán Nhứ vẫn chưa trả lời thẳng câu hỏi kia.
Hai người đã cùng ở một phòng lại còn thích nhau, quan hệ cũng đã xác định là yêu đương, nếu còn cố chấp phân phòng ngủ thì lại thành ra gượng gạo.
Vốn dĩ chuyện tối hôm qua cậu nói không muốn ngủ chung cũng chỉ vì lúc đó trong lòng mang theo cảm xúc.
Giờ Ứng Điều hỏi như vậy, Giang Bán Nhứ lại không biết phải trả lời thế nào.
Cậu đâu thể mới hôm qua vừa khẳng khái từ chối, hôm nay lại chủ động mời hắn qua ngủ cùng được.
Thanh niên giả vờ thản nhiên né tránh đề tài, nhưng mấy suy nghĩ nhỏ trong lòng lại chẳng che giấu nổi.
Ứng Điều đem hết mọi thay đổi trên nét mặt cậu thu vào đáy mắt, khẽ bật cười, săn sóc không hỏi thêm nữa.
Hôm nay Giang Bán Nhứ gần như kín lịch, cả ngày đều có tiết, buổi tối còn tham gia hoạt động nhỏ do hội tình nguyện tổ chức.
Khi ra khỏi trung tâm sinh hoạt thì đã là tám giờ rưỡi tối. Cậu không ghé thư viện nữa, mà tính về thẳng nhà.
Vừa lấy điện thoại định báo cho Ứng Điều một tiếng, thì dì hộ lý gọi tới.
Nhìn thấy tên hiện lên màn hình, lòng Giang Bán Nhứ thoáng chùng xuống.
Giờ này dì gọi, ban đầu cậu còn sợ là ông nội xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi bắt máy, giọng bên kia lại nhẹ nhàng.
Dì hộ lý nói nhà có người cháu sắp cưới nên dì phải về quê chuẩn bị hôn lễ, ít nhất phải nghỉ hơn nửa tháng.
Giang Bán Nhứ thở phào, cười chúc mừng.
Dì vốn chu đáo, nên báo trước để cậu có thời gian tìm người thay thế, tránh đến lúc đó bị động.
Cúp máy, cậu vừa lúc đi ra cổng trường.
Chỉ mới vài phút, Ứng Điều đã xuất hiện ở ngoài cổng.
Hắn đến vội quá, sữa bò còn chưa kịp làm ấm nên để lại ở nhà.
Ma cà rồng bước nhanh đến, vừa gặp mặt liền nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Theo thói quen, hắn đưa tay nâng má cậu, khẽ hôn một cái rồi nhíu mày hỏi:
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Giang Bán Nhứ vốn đang nghĩ đến việc tìm hộ lý tạm thời, hơi phân tâm, không ngờ lại bị hắn nhận ra ngay.
Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, thời gian nửa tháng chắc chắn xoay xở được.
Đã vậy, cậu chỉ lắc đầu: "Không có."
Nói rồi, đối diện ánh mắt chuyên chú của hắn, cậu cũng cúi xuống hôn nhẹ lên môi.
Sáng hôm sau, sau hai tiết học, Giang Bán Nhứ bắt xe đến bệnh viện.
Cậu muốn trò chuyện với dì hộ lý, nếu có thể nhờ dì giới thiệu một đồng nghiệp quen thuộc thì sẽ thuận tiện hơn, trong lòng cũng yên tâm.
Tới bệnh viện gấp rút cho kịp giờ, đi đến khoa thần kinh, không ngờ lại thấy Ứng Điều ở hành lang.
Hắn cũng nhìn thấy cậu, giơ tay gọi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!