Chương 32: (Vô Đề)

Vừa dứt lời, Giang Bán Nhứ liền chú ý thấy sắc mặt trước mắt ma cà rồng thay đổi.

Cảm xúc ôn hòa bình thản bị phá vỡ, niềm vui sướng lớn lao như muốn tràn ra khỏi mắt Ứng Điều.

Trong thoáng chốc, cậu thậm chí thấy đôi mắt hắn biến thành đỏ như máu.

Nhưng chưa kịp nhìn kỹ, cậu đã bị người nhanh chóng cúi xuống hôn lên.

Đôi môi bị cắn mạnh một cái.

Sức ép quá mức mãnh liệt, Giang Bán Nhứ không thể không ngả người về sau, sống lưng rất nhanh chạm vào đầu giường.

Không còn đường nào để lùi, cậu thanh niên bị ma cà rồng hưng phấn hoàn toàn bao phủ.

Ứng Điều chống một tay xuống cạnh người cậu, tay kia gắt gao giữ lấy eo, không cho cậu giãy giụa tránh né.

Cơ bắp hắn căng chặt, nụ hôn mang theo khẩn thiết, ngay cả hơi thở cũng như run rẩy.

Răng nanh hé ra, lại cố kìm nén thu về.

Khi đầu răng chạm môi để lại cơn đau nhàn nhạt, Giang Bán Nhứ theo phản xạ hé miệng, lập tức bị hắn giữ chặt cằm, một lần nữa xông vào.

Ngực hai người gần như áp sát.

Đầu lưỡi quấn lấy nhau, dần dần khiến cậu tê dại.

Giang Bán Nhứ cảm thấy mệt mỏi, nơi cổ họng bật ra tiếng rên nhỏ không khống chế nổi, nhưng Ứng Điều vẫn chưa chịu dừng lại.

Cậu chỉ có thể ngẩng cổ tiếp nhận, như thể hơi thở cũng bị đoạt đi, khóe mắt ướt át ánh lên giọt lệ.

Trong cơn hoảng hốt, Giang Bán Nhứ cảm giác như quay về mấy buổi tối trước, khi bị Ứng Điều hút máu.

Không biết có phải vì độc tố ma cà rồng ảnh hưởng hay không, nhưng trong sự thân mật này, cậu và hắn lại vô cùng ăn khớp.

Bàn tay lạnh lẽo luồn vào vạt áo, sống lưng cùng eo bụng bị x** n*n đến tê dại như có dòng điện chạy khắp toàn thân.

Mồ hôi mỏng nhanh chóng phủ trên người Giang Bán Nhứ, gương mặt cậu đã sớm đỏ bừng.

Đôi mắt ánh nước, trong mê loạn cậu theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ hắn.

Cái ôm chủ động cùng hơi ấm cơ thể cao hơn thường ngày, khiến toàn thân ma cà rồng cứng lại.

Một thoáng lý trí kéo về, cuối cùng hắn buông ra đôi môi sưng đỏ không chịu nổi kia.

Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở nóng rực giao hòa, ánh mắt cậu dần tan rã.

Ứng Điều khẽ hôn lên khóe môi, rồi trượt xuống bên tai.

Nụ hôn lạnh lẽo và dính nhớp men dọc cổ, nhưng khi sắp đi xa hơn, hắn kịp dừng lại.

Cuối cùng nhớ ra, vài giờ trước Giang Bán Nhứ vừa mới hạ sốt, giờ vẫn còn sốt nhẹ.

Ứng Điều ngừng hôn, ôm cậu vào lòng, để cậu tựa lên vai mình.

Ngón tay run run xoa nơi sau gáy, thỉnh thoảng v**t v* sống lưng.

Cả hai dần bình tĩnh lại.

Khi ngẩng đầu từ trong ngực hắn, tai và cổ Giang Bán Nhứ đã ửng hồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!