Chương 30: (Vô Đề)

Giang Bán Nhứ nghe thấy câu ấy, thần sắc khựng lại một thoáng rồi nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, dời đi ánh mắt.

Cậu lại nhắm mắt, giả vờ tiếp tục dưỡng thần, chỉ có hàng mi khẽ run rẩy không kìm chế nổi.

Chủ đề dừng ở đó.

Ứng Điều cũng dựa lưng vào ghế, không quấy rầy thêm.

Trên đời này số ma cà rồng có thể sống lại quá ít.

Không ai biết, một kẻ từng chết đi rồi, khi vĩnh viễn mất đi máu đánh thức sẽ trở thành thế nào.

Huống hồ, trong tình cảm, hắn không thể không có Giang Bán Nhứ.

Có lẽ sau khi mất đi cậu không bao lâu, hắn cũng sẽ chết theo.

Đó cũng có thể coi là một loại lựa chọn.

Nhưng đó không phải chuyện cần nghĩ đến lúc này. Hắn không có quyền phá vỡ cuộc sống nhân loại của Giang Bán Nhứ.

Khi về đến nhà đã là mười giờ. Ứng Điều dặn cậu sớm nghỉ ngơi, rồi hai người ai về phòng nấy.

Tắm rửa xong, Giang Bán Nhứ sấy khô tóc, tắt đèn lên giường.

Đêm nay ánh trăng dường như bị mây dày che khuất.

Ngoài cửa sổ, không một tia sáng lọt vào. Căn phòng chìm hẳn trong bóng tối.

Cậu vừa nhắm mắt không bao lâu, cảm giác lạnh buốt phía sau lưng lại xuất hiện.

Giang Bán Nhứ kéo chăn mỏng quấn chặt, rồi dứt khoát thụt cả cánh tay còn lộ ra vào trong ổ chăn.

Mấy ngày nay, mỗi lần cậu ở một mình trong bóng tối, đặc biệt là khi ngủ, buông lỏng cảnh giác thì cảm giác quái dị này luôn xuất hiện.

Như thể trong bóng đêm, ở một góc nào đó, có thứ gì âm u đáng sợ đang dõi theo mình.

Ý nghĩ ấy khiến cậu càng kéo chăn chặt hơn, âm thầm đếm nhẩm trong lòng, hồi lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.

Nhưng giấc ngủ chẳng hề yên ổn.

Trong mơ, cậu như bị một bóng đen quấn lấy.

Bóng đen ấy mang vẻ xanh trắng như xác chết, toàn thân tỏa ra mùi tanh hôi.

Nó luôn nhe răng nanh với cậu, gương mặt dữ tợn đến đáng sợ, mở miệng ra toàn máu đỏ sẫm tanh nồng.

Cậu bị nó giam cầm, cả người lạnh lẽo dính nhớp như bị xúc tu quấn quanh.

Trong mơ, Giang Bán Nhứ sợ hãi đến giật mình rồi đột ngột bừng tỉnh.

Cậu thở dồn dập, ngồi bật dậy. Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy mở, ánh đèn cũng bật sáng.

Ánh sáng chói lòa khiến cậu theo phản xạ che mắt, rồi vội nhìn về phía cửa.

Khuôn mặt cậu trắng bệch, trong mắt còn vương vẻ cảnh giác, cho đến khi thấy rõ dáng người cao gầy đứng ở đó, cảm xúc sợ hãi mới vỡ òa.

Theo bản năng, cậu muốn nhảy khỏi giường chạy đi.

Chưa kịp đứng dậy, Ứng Điều đã bước nhanh đến, ngồi xuống bên mép giường, đôi tay lạnh lẽo bao trọn lấy hai bàn tay cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!