Bầu trời càng lúc càng âm u. Khi xe dừng lại gần tiểu khu, ven đường đã có một bóng đen khiến người ta khó mà bỏ qua.
Ứng Điều cầm một chiếc dù đen, đứng trong màn mưa tối, khí thế lạnh lẽo tỏa ra khiến ai nhìn cũng thấy áp lực.
Giang Bán Nhứ vừa xuống xe, tài xế định bung dù che cho cậu, nhưng Ứng Điều đã bước đến trước, nghiêng dù về phía cậu.
Bên cánh tay còn bị thương được hắn che chở cẩn thận, Giang Bán Nhứ gần như bị gói gọn trong chiếc dù, quay đầu cảm ơn Ngô Tương Đình:
"Cảm ơn ngài."
Ngô Tương Đình mỉm cười gật đầu.
Ông không nán lại lâu, chỉ trao đổi với Ứng Điều một ánh mắt rồi nhanh chóng rời đi.
Bả vai Giang Bán Nhứ bị một lực không mạnh không nhẹ ôm lấy. Những giọt mưa lạnh rơi ướt ngón tay trắng bệch của quỷ hút máu.
Mưa càng lúc càng lớn. Suốt dọc đường đi hai người đều im lặng, vội vã bước nhanh về nhà, bên tai chỉ có tiếng mưa dội dồn dập trên mặt dù.
Dù che kín đến đâu, khi về đến nhà, ống quần Giang Bán Nhứ vẫn ướt nửa bên, giày cũng đầy nước, nặng trĩu.
Ứng Điều còn ướt nhiều hơn. Hắn thu dù lại, xoay người lấy dép lê đặt xuống ngay cạnh chân cậu.
Cánh tay bị thương khiến Giang Bán Nhứ không dám dùng sức, phải cởi giày vớ bằng một tay, động tác có phần lúng túng.
Ứng Điều như không nhìn nổi, bèn ngồi xuống, nắm lấy cổ chân trắng lạnh rồi nhanh gọn giúp cậu thay giày.
Giang Bán Nhứ luống cuống chỉ biết chống tay lên tủ, cúi xuống liền thấy mái tóc ướt đẫm của Ứng Điều còn dính hạt mưa.
Rất nhanh, đối phương đã đứng lên, dáng người cao lớn che mất ánh sáng, khiến cậu phải ngẩng đầu mới nhìn thấy mặt hắn.
Bàn tay ma cà rồng vốn lạnh lẽo, nhưng nơi cổ chân vừa được nắm lấy lại như nóng rực.
"Đi thay quần áo trước đi." Ứng Điều nhìn ống quần ướt sũng của cậu.
"Đổi xong tôi sẽ xem lại vết thương cho em."
Từ sau khi thổ lộ với Giang Bán Nhứ, thái độ của hắn đã có chút thay đổi.
Trên mặt vẫn khó đoán như cũ, nhưng trong lời nói luôn ẩn một tia dịu dàng khiến Giang Bán Nhứ cảm thấy cả người ấm áp.
Cậu gật đầu, lại lí nhí cảm ơn rồi cuốn ống quần lên chạy vào phòng.
Khi bước ra, trên người cậu đã thay áo thun trắng và quần dài thoải mái. Ứng Điều cũng đổi sang đồ ở nhà, ngồi trên sofa chờ sẵn.
May mà lúc ra ngoài Giang Bán Nhứ có khoác áo, hơn nữa trên đường Ứng Điều cũng cố ý che chắn nên băng gạc không bị ướt.
Vạch băng ra, thấy vết thương đã hồi phục thêm chút ít, chỉ có vết sâu nhất còn chưa lành hẳn. Hắn vẫn cẩn thận băng lại để phòng khi đêm ngủ đè phải.
Xong việc, Ứng Điều rửa tay, rồi từ bếp mang ra một ly sữa nóng.
Hắn đưa cho Giang Bán Nhứ, mới hỏi đến chuyện hôm nay:
"Ở cùng Ngô Tương Đình có ổn không."
"Cảm ơn." Giang Bán Nhứ nhận lấy ly sữa, hơi ấm xuyên qua thành ly, xua tan cảm giác ẩm lạnh trên người.
Nghe vậy, cậu ngước mắt nhìn Ứng Điều một cái rồi nói:
"Tôi bắt xe ngoài thư viện, ông ta tình cờ đi ngang và nói là bạn của anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!