Ứng Điều nhìn thẳng thiếu niên trước mặt.
Thái độ của hắn vẫn tao nhã như một quý ông, luồng khí lạnh quanh thân cũng chẳng hề giảm bớt chút nào.
Nhưng trong lúc chờ đợi phản ứng của Giang Bán Nhứ, ma cà rồng lại giống như đang đối diện với một phiên tòa. Bàn tay tái nhợt giấu bên cạnh siết chặt như thể muốn bộc lộ sự căng thẳng.
Làm sao có thể không khẩn trương được.
Ngô Tương Đình từng khuyên hắn đừng vội vàng bộc lộ tình cảm.
Bởi vì tình cảm loài người thường hàm súc, càng ép Giang Bán Nhứ thì chỉ càng phản tác dụng.
Ít nhất nên đợi đến khi biết rõ cậu nhìn hắn như thế nào, rồi mới tính bước tiếp theo.
Ma cà rồng cũng từng cố ý quan sát.
Từ khoảng thời gian qua có thể thấy rõ, trong mắt Giang Bán Nhứ, hắn trước sau vẫn chỉ là một kẻ hút máu khát huyết.
Đêm đó nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Giang Bán Nhứ và Đinh Tụng, hắn đã hoảng loạn.
Hắn lo, nếu để Giang Bán Nhứ nhận ra tâm ý thì cậu sẽ vì kháng cự hay sợ hãi mà dọn đi ngay.
May mắn là cậu không làm vậy.
Nhưng sự bình tĩnh đến mức như chẳng có gì xảy ra của Giang Bán Nhứ lại khiến hắn càng thêm khó xử.
Nên hắn mới mất kiên nhẫn mà thẳng thắn nói ra.
Vì Ứng Điều hiểu, nếu hắn không nói thì mọi điều hắn làm cho Giang Bán Nhứ đều sẽ bị hiểu lầm là vì bản năng hút máu.
Thực tế, rất nhiều lúc hắn đối xử tốt với cậu, đơn giản chỉ vì hắn muốn vậy.
Hắn muốn Giang Bán Nhứ biết, và cũng mong cậu chấp nhận hắn.
Khi bị thổ lộ, Giang Bán Nhứ còn căng thẳng hơn cả hắn.
Mặt cậu đỏ bừng vì những lời nói quá thẳng thắn kia, lại bị ánh mắt chuyên chú của hắn bao vây, sự nóng rát trên mặt hoàn toàn không giảm xuống.
Toàn thân cậu nóng ran, chỉ cảm thấy mình lúc này thật sự rất mất mặt.
Rõ ràng kẻ trước mắt vẫn chưa hiểu hết sự phức tạp trong cảm xúc loài người, vậy mà cậu lại như thể bị hắn nhìn thấu.
Nghe hắn nói thích mình, phản ứng đầu tiên của Giang Bán Nhứ chính là muốn tránh né.
Cuộc sống của cậu vốn đã đủ đầy, theo bản năng sẽ coi tình cảm kiểu này như một thứ dư thừa, phiền phức.
Huống chi, đối phương còn là một con ma cà rồng.
Tình huống đương nhiên càng phức tạp.
Mà Giang Bán Nhứ ghét phiền phức.
Cậu hít sâu mấy lần mới dám nhìn lại hắn.
Giọng thiếu niên thấp đến gần như không thể nghe thấy: "Nếu… tôi muốn từ chối thì sao?"
Hỏi ra câu này, Giang Bán Nhứ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc Ứng Điều sẽ cắt đứt liên hệ với mình.
Vừa rồi hắn cũng nói sẽ hủy bỏ hiệp nghị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!