Hai người suốt dọc đường im lặng trở về nhà, bầu trời âm u tối nhanh hơn mọi ngày một chút.
Giang Bán Nhứ vội vàng sắp xếp lại mấy thứ mua về, Ứng Điều thì lặng lẽ đứng bên phụ giúp, xong việc liền trở về phòng.
Phòng khách yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng thở.
Giang Bán Nhứ vốn đã ăn tối ở thương trường, định trực tiếp về phòng nghỉ ngơi, chợt nhớ tới phần bánh kem còn dư từ hôm qua.
Hôm nay chắc chắn ăn không hết, cậu ôm tâm lý ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bưng bánh ra ngồi trên sô pha, tiện tay mở TV.
Mới ăn được mấy miếng, điện thoại video của Đinh Tụng gọi đến.
Giang Bán Nhứ hạ âm lượng TV xuống một chút, bấm nhận.
Đinh Tụng đang nằm trên giường: "Cuối cùng cũng yên tâm rồi, chiều nay mới từ bệnh viện về."
"Chú với dì thế nào rồi?" Giang Bán Nhứ hỏi.
"Không sao, còn khoẻ lắm, vừa rồi hai người còn cãi nhau. Mẹ tớ bảo chắc chắn là đồ ăn ba tớ mua có vấn đề."
Đinh Tụng oán xong, liếc mắt với Giang Bán Nhứ, cả hai nhìn nhau cười.
Cười xong, Đinh Tụng chú ý tới cái gì đó, thuận miệng hỏi: "Cậu đang ăn gì ngon vậy?"
Giang Bán Nhứ buột miệng: "Bánh kem Ứng Điều mua hôm qua, chưa ăn hết."
Nói xong, Đinh Tụng lập tức bật dậy khỏi giường.
Giang Bán Nhứ ý thức được mình lỡ miệng, cả người lập tức cứng ngắc.
"…Hôm qua, chẳng phải là lễ Thất Tịch sao?" Đinh Tụng lộ vẻ nghi hoặc như muốn đặt lại cả đời.
"Hai người có chuyện gì mà không nói cho tớ?!"
"Không có!" Giang Bán Nhứ bị hét đến mức suýt nữa ném luôn điện thoại.
Cậu vội vàng liếc về phía phòng ngủ phụ, tay lóng ngóng chỉnh nhỏ âm lượng điện thoại.
"Thế thì sao hắn lại mua bánh kem vào lễ Thất Tịch?" Đinh Tụng cảm thấy mình đã bỏ lỡ chuyện lớn, thò đầu vào màn hình dò xét.
"Cho tớ xem bánh kem đi."
"…"
Giang Bán Nhứ càng thêm chột dạ, không muốn cho hắn xem.
Đinh Tụng nheo mắt uy h**p.
Màn hình lắc qua lắc lại rồi dừng lại, nửa cái bánh kem hình trái tim hiện ra.
Chữ "forever" trên lớp bơ đã bị ăn mất, nhưng "Love You" vẫn còn.
Đinh Tụng bên kia phát ra một tiếng hét bén nhọn.
Giang Bán Nhứ hoàn toàn không ngăn nổi.
"Là cái dạng này…" Đợi đến khi Đinh Tụng yên tĩnh lại, Giang Bán Nhứ mới căng da đầu giải thích: "Ứng Điều hắn… hắn từ nơi rất xa đến, bên đó không có lễ Thất Tịch nên cũng chẳng biết Thất Tịch nghĩa là gì."
Khóe miệng Đinh Tụng run run, biểu cảm như đang nói: để xem cậu còn bịa thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!