Ứng Điều đưa tay xoa đầu Giang Bán Nhứ, tay kia đều đặn vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu.
Mi mắt Giang Bán Nhứ nặng trĩu, động tác dịu dàng của hắn mang theo tác dụng trấn an, chẳng mấy chốc cậu đã ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi hô hấp của Giang Bán Nhứ trở nên chậm rãi, hiển nhiên đã rơi vào giấc ngủ say, cơ thể căng cứng của quỷ hút máu mới dần thả lỏng, toàn thân cũng theo đó nhẹ đi.
Nhưng trong lòng hắn lại chẳng hề nhẹ nhõm.
Ma cà rồng vốn không có tim đập.
Thế mà từ khoảnh khắc chính mình buột miệng thốt ra câu nói kia, Ứng Điều lại cảm thấy như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy trái tim, khiến hắn hoảng hốt bất an.
Tựa như có một loại cảm xúc nào đó bị bỏ quên từ lâu nay bỗng trở nên rõ ràng sống động.
Cho dù đến giờ phút này, khi Giang Bán Nhứ đã ngủ thật sâu, hơi thở ấm áp phả vào lồng ngực hắn vẫn khiến ma cà rồng cảm nhận từng nhịp tim rối loạn.
Lần này, Giang Bán Nhứ thật sự bị mệt lử. Chỉ khi Ứng Điều ôm cậu đi tắm rửa, bôi thuốc cho những chỗ bị quá độ, cậu mới giãy giụa tỉnh lại chốc lát.
Trong cơn mơ màng, vừa mở mắt ra đã thấy Ứng Điều ngồi bên cạnh, hơi cúi người xuống.
Ma cà rồng cầm trong tay lọ thuốc mỡ, vẻ mặt chuyên chú làm gì đó.
Giang Bán Nhứ lập tức đỏ bừng vành tai vì thẹn, không dám giãy giụa, chỉ vội vàng úp mặt xuống gối rồi giả bộ như chẳng biết gì.
Sau đó cậu ngủ say hoàn toàn, đến khi mở mắt lại đã là ngày hôm sau.
Cậu tỉnh dậy vào buổi sáng.
Giang Bán Nhứ đói quá mà tỉnh, lề mề rời giường, rửa mặt qua loa rồi mặc áo ngủ đi ra phòng khách.
Trong phòng khách chẳng có ai.
Không biết Ứng Điều đã chạy đi đâu.
Cậu đang do dự không biết nên tiện tay lấy ít sữa bò uống hay gọi cơm hộp thì chuông cửa vang lên.
Cậu đi ra mở cửa, phát hiện là mấy người mặc đồng phục thống nhất đến đưa cơm.
Trên mặt ai nấy đều nở nụ cười hòa nhã, nói là nghe lệnh của Ứng tiên sinh đến đây, đối xử với Giang Bán Nhứ còn vô cùng cẩn thận.
Mấy người vào nhà rồi thì không nhìn quanh, chỉ cúi đầu làm việc của mình.
Từng món ăn được bày biện lên bàn, cuối cùng còn có người dặn lại về thùng giữ tươi chứa dung dịch dinh dưỡng. Giang Bán Nhứ để ý thấy đồ ăn giống hệt lần trước, toàn là những món cậu thích.
Bọn họ gọi cậu là Giang tiên sinh, sau khi làm xong việc còn cung kính hỏi cậu có dặn dò gì khác không.
Giang Bán Nhứ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Cậu vội xua tay, mấy người kia liền nhanh nhẹn rời đi.
Trong phòng lại trở về yên tĩnh, Giang Bán Nhứ thành thật ngồi xuống ăn một bữa no, lập tức thấy thoải mái hơn nhiều.
Chỉ có một điều không ổn, là đã hơn một tiếng kể từ lúc cậu rời giường, vậy mà vẫn chưa thấy Ứng Điều xuất hiện.
Cậu lấy điện thoại ra, gửi WeChat cho hắn:
[ Cảm ơn anh đã nhờ người mang cơm đến, tôi ăn rồi, rất ngon ]
Ngập ngừng một chút, cậu lại gửi tin thứ hai:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!