Chương 22: (Vô Đề)

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Hai tuần sau, đầu tháng tám, kỳ kiến tập hè của Giang Bán Nhứ kết thúc.

Trước khi rời khỏi phòng, cậu cùng vài thực tập sinh sắp chuyển khoa, cộng thêm các anh chị nghiên cứu sinh ngày thường hay chơi chung, đã bàn bạc xong sẽ tranh thủ cuối tuần đi leo núi.

Địa điểm không xa, từ thành phố có xe buýt chạy thẳng vào khu du lịch, chỉ mấy tiếng là đến nơi.

Người đông càng thêm náo nhiệt. Đinh Tụng ở nhà chẳng yên lại vốn quen mặt chỗ đông người, nghe nói xong rất nhanh cũng đăng ký tham gia.

Hôm ấy thời tiết đẹp, nắng không gắt, gió thổi mát rượi.

Mọi người tập hợp tại bến xe, Đinh Tụng đến còn sớm hơn Giang Bán Nhứ.

Chỉ vài phút sau khi Giang Bán Nhứ tới thì cậu ta đã nhập hội, luyên thuyên cùng các anh chị khác như quen thân từ lâu.

Chẳng mấy chốc Giang Bán Nhứ cũng có mặt. Thấy cậu xuống từ xe taxi, Đinh Tụng liền vẫy tay gọi.

Đợi Giang Bán Nhứ chào hỏi xong, Đinh Tụng thuận miệng hỏi: "Sao cậu không gọi Ứng đại ca đi cùng?"

Hiện tại không chỉ chuyện đưa đón đi làm, ngay cả buổi tối Giang Bán Nhứ đến bệnh viện thăm Giang Vi Vinh, Ứng Điều cũng sẽ đi theo.

Chuyện này Đinh Tụng đã nghe nói.

"Anh ấy mấy hôm nay có việc phải ra ngoài." Giang Bán Nhứ đáp.

Ứng Điều mỗi tháng đều phải trở về lâu đài cổ một lần.

Là chủ nhân nơi đó, hắn không thể rời đi lâu dài.

Có khi phải tự mình lấy đồ, như lần trước vì chế tạo dinh dưỡng tề cho Giang Bán Nhứ mà cần mang về nguyên liệu, có khi lại để xử lý một số sự việc đột xuất.

Cho dù không có gì thì ma cà rồng cũng cần thỉnh thoảng quay về lâu đài cổ, nơi thích hợp nhất để tích tụ năng lượng.

Còn cụ thể mỗi lần hắn làm gì thì ma cà rồng chưa bao giờ nhắc, Giang Bán Nhứ cũng sẽ không hỏi.

Nhóm leo núi còn đặc biệt thuê một chiếc xe riêng, lịch trình đã bàn bạc từ sớm.

Vì mọi người không dậy quá sớm, nên khi tới chân núi đã gần trưa. Khi ấy có thể tranh thủ ăn chút gì lót dạ bổ sung thể lực.

Leo lên đến lưng chừng núi, cả đoàn sẽ vào nhà dân nghỉ ngơi. Tối đến có đồ ăn đặc sản, BBQ hoặc lẩu, mới chính là trọng điểm của chuyến đi này.

Ra ngoài chủ yếu là để thư giãn, leo núi ngược lại thành thứ yếu.

Cả nhóm còn quyết định ở lại một đêm, sáng hôm sau xem mặt trời mọc rồi mới trở về.

Xe buýt nhanh chóng vào bến, bảy tám người lục tục bước lên.

Giang Bán Nhứ rất thích những hoạt động giúp toàn thân thả lỏng như thế này, tâm tình cậu lúc ấy vô cùng tốt.

Thế nhưng câu hỏi của Đinh Tụng vừa rồi vẫn khiến cậu chợt có chút hụt hẫng.

Ứng Điều đã ba ngày không xuất hiện.

Trước kia cũng từng có lúc như vậy, nhưng có lẽ do hơn nửa tháng nay Giang Bán Nhứ đã quen với cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy đối phương, cho nên khi Ứng Điều bỗng dưng lặng lẽ biến mất, cậu lại thấy hơi không quen.

Lịch sử trò chuyện WeChat của hai người cũng dừng ở ba ngày trước.

Hôm qua Giang Bán Nhứ đã định nhắn hỏi khi nào Ứng Điều trở về, nhưng dòng chữ vừa gõ ra lại bị cậu rối rắm xóa đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!