Chương 21: (Vô Đề)

Cách lớp quần ngủ Giang Bán Nhứ ấn nhẹ lên bắp đùi mình, cảm giác đau đớn mơ hồ, không quá rõ rệt.

Cậu ngẫm lại, đoán chắc là vị trí đó không tiện, hôm qua đi lại khó tránh khỏi bị cọ xát vào vải quần cho nên sau một giấc ngủ mới càng nghiêm trọng.

Trong ba lô có mang thuốc mỡ, cậu lại chạy vào phòng vệ sinh, đem chỗ còn lưu dấu vết bôi thêm một lần, rửa mặt xong xuôi rồi thay đồ gọn gàng ra phòng khách.

Trong phòng khách đèn vẫn chưa bật, quả nhiên Đinh Tụng còn đang ngủ nướng.

Giang Bán Nhứ không gọi dậy, trước sắp xếp lại sofa và bàn trà bị bày bừa hôm qua, vừa uống gói dinh dưỡng vừa xuống lầu mua bữa sáng.

Đinh Tụng mãi gần 11 giờ mới chịu dậy, hai người loanh quanh tới lui một lúc rồi cùng nhau ra ngoài, dạo quanh trung tâm thương mại cũng chẳng có việc gì quan trọng.

Ngày hôm sau còn phải đi làm nên buổi chiều Giang Bán Nhứ về nhà sớm.

Vừa bước vào cửa, liền thấy Ứng Điều đúng lúc lấy một lọ máu nhân tạo từ tủ lạnh ra.

Ma cà rồng đứng ở quầy bếp, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng thanh niên đang cúi người thay giày.

Giang Bán Nhứ vừa vào phòng, còn chưa kịp chào hỏi thì đã nghe Ứng Điều quan tâm:

"Có chỗ nào trong người thấy khó chịu không?"

"……"

Kỳ thật có, chỗ bắp đùi kia đúng là hơi nặng. Hôm qua còn không thấy rõ, nhưng hôm nay đi đường lâu lại âm ỉ nhức mỏi.

Chắc chắn là bầm tụ lại.

Nhưng Giang Bán Nhứ không định nói ra.

"Không có." Cậu thấy tai mình nóng lên, né tránh ánh mắt hắn, đi đến tủ lạnh lấy nước.

"Thật sự chẳng cảm giác gì hết."

Biểu cảm của Giang Bán Nhứ lại viết rõ mồn một.

Cậu chỉ mong Ứng Điều đừng vì mấy chuyện thế này mà cố ý lo lắng, cứ im lặng để nó trôi qua thì hơn.

"Vậy thì tốt rồi." Câu trả lời của Ứng Điều khiến Giang Bán Nhứ thở phào một hơi.

Ngày thứ hai đi làm, công việc bận rộn như thường lệ, mọi thứ dần trở lại quỹ đạo.

Cả Giang Bán Nhứ và Ứng Điều đều tạm thời không nhắc đến chuyện hiệp nghị, cứ như thể cuối tuần kia chỉ là một ngày bình thường.

Có lần sáng sớm Giang Bán Nhứ dậy muộn, chưa kịp ăn sáng đã vội cõng ba lô chạy đi.

Bên phía phòng khám đã khai trương, kiểm tra phòng cũng xong cả rồi, vậy mà không thấy bóng dáng cậu. Gọi điện cũng không ai bắt máy.

Thủ tục của thực tập sinh vốn không phức tạp, yêu cầu cũng không quá khắt khe. Trong hồ sơ, số điện thoại giám hộ của Giang Bán Nhứ điền chính là số của chính cậu.

May mà Thẩm Khánh Ngôn chợt nhớ đã từng trong chuyến tàu điện ngầm xin được số của bạn cùng phòng Giang Bán Nhứ, liền gọi sang cho Ứng Điều, hỏi vì sao hôm nay cậu không đến.

Ứng Điều vừa nghe xong thì lập tức cau mày, nhanh chóng rời nhà.

Cuối cùng hắn tìm thấy Giang Bán Nhứ ở một trạm xe buýt hẻo lánh.

Do vị trí xa lại vừa bỏ lỡ giờ cao điểm, xung quanh không có ai khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!