Giang Bán Nhứ vừa dứt lời, bờ vai đã bị ấn chặt xuống, ma cà rồng cúi người áp sát, răng nanh cắm phập vào làn da nơi cần cổ.
Yếu hầu bị hắn giữ chặt, khoảnh khắc đau đớn ấy khiến Giang Bán Nhứ bật người giãy giụa dữ dội nhưng lại nhanh chóng bị đè ép xuống dễ dàng.
Cậu bị kéo ngửa đầu ra sau, cả thân thể căng cứng, run rẩy như thể bị cái lạnh buốt xộc thẳng vào tận xương tủy.
Mùi tanh ngọt tươi mới vương trong không khí, nồng nặc đến mức như muốn thấm vào từng hơi thở.
Ma cà rồng khi hút máu vốn không thể khắc chế được bản năng tham lam, bọn họ đối với máu vĩnh viễn không bao giờ thấy đủ.
Chất lỏng đỏ tươi từ vết rách tràn ra, men theo khóe môi ma cà rồng chảy xuống.
Khi được uống no máu, lớp ngụy trang giả nhân tính trên người Ứng Điều hoàn toàn bị xé toạc, để lộ rõ ràng bản chất thật sự của hắn – một ác quỷ ẩn nấp trong đêm đen.
Máu đang xói mòn, trong không khí lẫn với tiếng thở dồn dập của con người, cùng tiếng nuốt xuống nơi cổ họng của ma cà rồng.
Răng nanh không biết từ khi nào đã rụt lại.
Đôi mắt ma cà rồng tựa như bị máu nhuộm đỏ, hắn nhìn chằm chằm cậu trai trong ngực, bàn tay vô thức chậm rãi vuốt dọc sống lưng Giang Bán Nhứ.
Đầu lưỡi lạnh lẽo l**m nhẹ lên cổ cậu, vết máu do răng nanh đâm ra nhanh chóng khép lại.
Động tác của ma cà rồng hết sức chuyên chú, mãi đến khi l**m sạch từng giọt máu còn sót lại nơi xương quai xanh mới ngẩng đầu.
Đôi mắt hắn ngắn ngủi khôi phục lại màu đen.
Cơ thể Giang Bán Nhứ mềm nhũn, nỗi sợ hãi cùng căng thẳng dần rút đi như thủy triều, chỉ còn sót lại cảm giác mệt mỏi và một chút lưu luyến không muốn rời xa.
Cậu đưa tay ôm lấy Ứng Điều, nghiêng đầu dựa sát vào ngực hắn.
Mồ hôi sớm đã thấm ướt chiếc áo ngủ mỏng, thân thể nóng hổi áp vào, đem nhiệt độ con người truyền cho ma cà rồng.
Trong miệng hắn vẫn còn vị máu, gần như nhịn không nổi mà hôn lên môi Giang Bán Nhứ.
Một bàn tay hắn giữ chặt sau đầu cậu, bàn tay kia len lỏi xuống dưới lớp vải.
Cảm giác lạnh lẽo khiến bụng Giang Bán Nhứ theo phản xạ siết chặt nhưng cậu lại càng ôm lấy hắn chặt hơn.
Quần áo bị cởi hết, Giang Bán Nhứ toàn thân đều bị Ứng Điều khống chế, dần dần khóe mắt cậu rơi xuống những giọt lệ.
Khuôn mặt cậu càng lúc càng đỏ bừng, môi bị m*t chặt, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở đáng thương từ cổ họng.
Cậu khẽ cắn môi ma cà rồng nhưng không đủ để làm rách da, chỉ khiến những ngón tay tái nhợt lạnh lẽo của hắn bị ướt át.
Chất lỏng thấm vào khe ngón, hắn lấy khăn lụa lau đi.
Cơ thể Giang Bán Nhứ mềm rũ, mơ hồ nhận ra mình bị bế lên, đặt xuống chiếc giường mềm mại.
Khi Ứng Điều đứng dậy lấy gì đó, cậu ấm ức khóc khẽ, tay chân vươn ra giữ hắn lại.
Đôi mắt ma cà rồng lại ánh lên sắc đỏ, tình cảm dày đặc, vẻ mặt vô cảm, hắn cầm lấy mắt cá chân lộn xộn của cậu.
Giang Bán Nhứ chìm trong chăn tối màu mềm mại, mềm nhũn như tan ra chỉ còn đôi mắt ướt át ngấn nước nhìn hắn.
Sợi dây lý trí mong manh lung lay sắp đứt, liên tục chao đảo bên bờ vực, đến khoảnh khắc cuối cùng vẫn chưa chịu buông.
Ứng Điều mở hộp làm theo những kiến thức hắn học được, nhưng động tác còn đôi phần vụng về.
Chính vì chậm trễ, Giang Bán Nhứ chịu không nổi lại vội vàng nhào vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!