Mùa hè đến sớm thật, lúc Giang Bán Nhứ tỉnh dậy vào 7 giờ sáng, ánh mặt trời chói lọi đã xuyên qua tấm rèm chiếu chiếu vào phòng, khiến không gian sáng sủa mà ấm áp.
Giấc ngủ của cậu luôn rất ngon, dù tối qua có chút sợ hãi nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.
Giang Bán Nhứ mặc xong quần áo rồi kéo rèm ra, ánh nắng đã gay gắt đến mức hơi chói mắt khiến cậu yên tâm hơn.
Hôm nay cậu định đi bệnh viện thăm ông mình, rửa mặt xong liền ra khỏi nhà, lại không ngờ vẫn có thể gặp bạn cùng phòng mới của mình.
Điều này khá lạ, vì trong ký ức của cậu thì bạn cùng phòng rất hiếm khi xuất hiện vào ban ngày.
Người đàn ông ngồi trên sofa phòng khách, TV mở, có lẽ ánh sáng mặt trời ngày càng gay gắt ngoài kia làm màn hình hơi lóa, rèm cửa trong nhà cũng được kéo kín, nên phòng khách có phần tối hơn.
Ứng Điều nghe tiếng cửa mở, quay đầu liếc nhìn rồi đứng dậy tiến đến gần.
Hắn đi đến trước mặt Giang Bán Nhứ, lần đầu tiên cậu gần gũi với bạn cùng phòng mới như vậy, mới nhận ra hắn cao hơn cậu gần nửa cái đầu, thân hình cường tráng, vai rộng khiến cậu có cảm giác hơi áp lực.
Không thể không nhớ đến ánh mắt kỳ quái của hắn hôm qua, Giang Bán Nhứ không nhịn được lui về phía sau hai bước.
Ứng Điều lấy điện thoại ra nói: "Tôi còn chưa có phương thức liên lạc với cậu."
"……"
Hoá ra là muốn kết bạn WeChat.
Giang Bán Nhứ trong lòng thở phào, nghĩ đến lúc nãy hành động hơi vội, cũng có chút ngượng ngùng.
"Được mà." Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, quét mã QR của Ứng Điều.
"Ngại quá, tôi quên mất chuyện này rồi."
Ứng Điều khi mới dọn đến rất vội vàng, suốt thời gian qua đều liên hệ với chủ nhà, nghe nói hợp đồng gì cũng làm rất dứt khoát.
Còn Giang Bán Nhứ thì chỉ được thông báo rằng bạn cùng phòng mới sẽ sớm chuyển đến, chủ nhà không nghĩ đến việc cho cậu số liên lạc của Ứng Điều, có lẽ cho rằng họ sẽ tự trao đổi khi gặp nhau.
Lúc Ứng Điều mới chuyển đến thì Giang Bán Nhứ cũng muốn chủ động xin số, nhưng bị hắn từ chối với thái độ lạnh lùng.
Giang Bán Nhứ liếc mắt xuống, nhanh tay bấm điện thoại, ghi chú tên bạn cùng phòng, ngẩng đầu thì thấy Ứng Điều đang nhìn chằm chằm cậu.
Khác với ánh mắt lạnh lùng của đêm qua, lần này mắt hắn rất bình thường, như đang đợi cậu.
"Xin lỗi." Quả thật, khi Giang Bán Nhứ ghi chú xong, Ứng Điều đưa điện thoại cho cậu, giọng đều đều nói: "Tôi không nhớ tên của cậu."
"……"
Hắn nói lời xin lỗi nhưng trên mặt không hề có vẻ bối rối, mà là một sự lãnh đạm thản nhiên.
Giang Bán Nhứ cũng không để ý nhiều.
Bạn cùng phòng lạnh lùng mà chủ động đưa ra xin liên lạc, cậu thấy đó đã là một bước tiến lớn rồi.
Nhận điện thoại từ hắn rồi ghi tên mình vào, lúc cậu quay đi thì vô tình chạm vào ngón tay Ứng Điều.
Lạnh buốt, như một con rắn nhỏ nhanh chóng bò qua tay cậu.
Cảm giác kỳ quái lóe lên rồi biến mất, tâm trạng Giang Bán Nhứ lại nhẹ nhàng nên không để ý thêm.
Hôm qua cậu còn lo lắng không biết phải chung sống với bạn cùng phòng thế nào, không ngờ sáng nay đã có chuyển biến tích cực.
Nhìn thấy bạn cùng phòng bình thường như vậy, cậu nghi ngờ có lẽ những điều kỳ lạ đêm qua chỉ là tưởng tượng quá nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!