Ứng Điều vừa dứt lời, động tác lật ảnh của Giang Bán Nhứ hơi khựng lại.
Lúc này cậu mới thật sự hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
"Đáng yêu" có nghĩa gì, Giang Bán Nhứ vốn đã biết: lên mạng nhiều thì đương nhiên chẳng xa lạ.
Suy nghĩ vô thức bị kéo lệch hướng, cậu lại nhìn xuống những tấm ảnh trong điện thoại. Nhất thời chú ý tới ánh mắt Ứng Điều dừng trên người mình, khuôn mặt cậu bỗng nhiên nóng rực lên một cách khó hiểu.
Giang Bán Nhứ vội vàng nghiêng mặt sang một bên, tuyệt đối không thể để Ứng Điều nhìn ra.
"Không rõ lắm, chắc chỉ là mấy người đó thuận miệng nói thôi."
Cậu hấp tấp nhét trả lại điện thoại, giống như cầm lâu thì sẽ bỏng tay vậy còn lẩm bẩm: "Ảnh cũng đâu có gì đẹp."
Ứng Điều khẽ nhướng mày, cúi mắt liếc xuống.
Trong màn đêm, vành tai thanh niên đỏ đến mức nổi bật.
Ánh mắt ma cà rồng lúc nào cũng thẳng thắn, như có sức nặng, chẳng hề che giấu. Giang Bán Nhứ gần như ngay lập tức cảm nhận được mình đang bị nhìn chằm chằm.
Cậu dứt khoát ngồi phịch xuống bãi cỏ, giả vờ bình tĩnh, đưa chai nước uống bên cạnh áp lên má.
Nước giải khát vừa lấy ra từ thùng đá, lớp vỏ chai lạnh buốt, nhanh chóng giúp khuôn mặt đang nóng bừng dịu xuống.
Giang Bán Nhứ lén thở phào, cứ giữ nguyên tư thế ấy, làm bộ như đang thưởng cảnh.
Trên đầu, tầm mắt kia cuối cùng cũng rời đi. Điện thoại của Ứng Điều vẫn vang lên tiếng "ting ting" ngắt quãng, chắc là ảnh chụp còn đang gửi tiếp.
Trong lòng Giang Bán Nhứ len lén dâng lên cảm giác biết ơn, ít ra cũng tạm thời chuyển được sự chú ý của hắn đi chỗ khác.
Nước lạnh dính trên má, gió đêm thổi qua mát lạnh, lúc này cậu mới chợt nhận ra mình xấu hổ đến nhường nào.
Ngay cả chính cậu cũng không biết vì sao lại tự dưng đỏ mặt như thế.
"Đáng yêu" vốn chỉ dùng để miêu tả bầu không khí giữa những người yêu nhau. Thế nên khi nghe người ta dùng nó để nói về mình và Ứng Điều, phản ứng đầu tiên của Giang Bán Nhứ là không chấp nhận và muốn phủ định ngay.
Trong lòng cậu, hai người rõ ràng chỉ là bạn bè hay là bạn cùng phòng thân thiết.
Nhưng oái oăm thay, giữa bọn họ đã xảy ra không ít chuyện mập mờ, sau này còn có thể lặp lại… chẳng mấy trong sạch.
Giang Bán Nhứ bắt đầu nghi ngờ, có lẽ bởi thời hạn hiệp nghị với Ứng Điều càng lúc càng gần nên bản thân mới nhạy cảm thái quá, để ý đủ điều.
Chỉ cần một dấu hiệu mờ ám nhỏ xíu thôi, cũng khiến cậu liên tưởng đến những thứ chẳng hề "thuần khiết".
Cuối cùng, Giang Bán Nhứ cố gắng kết luận với bản thân rằng, vừa rồi cậu đỏ mặt chắc chắn chỉ vì… chột dạ mà thôi.
Đợi đến ngày hiệp nghị chấm dứt, cậu nhất định có thể đường hoàng nói rằng mình với Ứng Điều chỉ là bạn bè trong sáng.
Nghĩ đến đó, Giang Bán Nhứ cứ ngồi một bên mà miên man, đến lúc buổi tiệc sắp tàn thì đã uống hết sạch hai chai nước.
Trong đó một chai là nước trái cây, nhưng chai còn lại lại là rượu trái cây nồng độ thấp.
Cậu uống xong, lười nhác ngả người lên ghế, chỉ tay về phía dãy đèn màu hỏi Ứng Điều:
"Sao lúc nãy đèn kia chỉ có một, giờ lại thành mấy cái thế?"
Ứng Điều nào biết tửu lượng của cậu tệ đến vậy, uống rượu là lập tức lơ mơ.
Hắn chỉ quen uống máu, với khái niệm rượu của loài người thì mơ hồ, càng chẳng rõ bao nhiêu độ sẽ khiến một người say hay mức độ khác nhau thì có gì khác biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!