Chương 15: (Vô Đề)

Giang Bán Nhứ cũng nhận ra thái độ lạnh nhạt của Ứng Điều, niềm vui ban đầu chẳng tránh khỏi bị dội xuống.

Cậu đứng yên một chỗ nhớ lại, vẫn không hiểu mình đã chọc gì khiến hắn không vui.

Chẳng lẽ là vì đối phương không thích cái cài áo kia?

Sáng hôm sau, Ứng Điều ngồi ở nhà ăn uống máu nhân tạo, còn Giang Bán Nhứ ngồi bàn bên ăn sáng.

Ăn xong, cậu không vội đi ngay mà vòng ra phòng bếp nhìn thùng rác, rồi lại kiểm tra cả thùng rác trong phòng khách.

Thanh niên đeo cặp, hết vòng tới vòng lui trong phòng.

Đến lần thứ hai chạy ngang trước mặt ma cà rồng, Ứng Điều ngẩng đầu, mở miệng hỏi: "Đang tìm gì thế?"

Giang Bán Nhứ đang ngồi xổm bên thùng rác, ngoảnh đầu lại:

"Tôi thấy anh không thích cái cài áo đó lắm, có phải lén ném đi rồi không?"

"……"

Ma cà rồng bị sặc máu nhân tạo, ho nhẹ một tiếng.

Hắn thoáng lộ vẻ mất tự nhiên, liếc nhìn cậu một cái rồi không nói gì, chỉ đặt ly xuống và đi vào phòng.

Một lúc sau quay ra, trên ngực hắn đã có thêm chiếc cài áo màu đen.

Giang Bán Nhứ ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm.

"Cảm ơn, tôi rất thích." Ma cà rồng ngồi lại vào bàn, thần sắc điềm tĩnh.

Một lát sau, hắn lại dời mắt đi, chậm rãi nói thêm: "Sẽ không vứt đâu."

Giang Bán Nhứ bật cười, giọng đầy hài lòng: "Vậy thì tốt, tôi yên tâm đi làm rồi."

Sau buổi họp sáng, Giang Bán Nhứ bưng ly nước định đi rót thì bị Lương Lục chặn lại.

"Tiểu Giang, đi lấy nước à?" Trong tay hắn cầm hai phần bữa sáng, cười đứng trước mặt.

"Để anh đi lấy cho, thấy em sáng nay vội quá, có phải không kịp ăn sáng đã đến đây không?"

Đúng lúc đó một thực tập sinh hộ lý đi ngang, nhìn thấy cảnh tượng liền trêu:

"Nha, học trưởng Lương lại mang bữa sáng cho Tiểu Giang rồi kìa."

Giang Bán Nhứ cau mày, tâm trạng tốt lập tức bay mất quá nửa.

Đây không biết là lần thứ mấy, Lương Lục cứ dai dẳng tặng đồ cho cậu, khi thì bữa sáng, khi thì trà sữa.

Ngoài ra, hắn còn thường tiện tay tạo ra chút va chạm khi làm việc khiến Giang Bán Nhứ vô cùng khó chịu.

Cậu đã thẳng thừng từ chối rất nhiều lần, nhưng đối phương như chẳng hề để tai.

Lâu dần, Giang Bán Nhứ còn nhận ra Lương Lục trong phòng làm việc hơi tùy tiện, thường chẳng nghiêm túc trong thực tập lại còn hay quấy rầy người khác. Ngoài Thẩm Khánh Ngôn là chủ nhiệm thỉnh thoảng răn dạy vài câu, thì chẳng ai muốn nói gì.

Sau đó một đàn chị nhắc nhở, Giang Bán Nhứ mới biết cha của Lương Lục là lãnh đạo bệnh viện, gia đình có thế lực nên bình thường không ai muốn chọc vào.

"Không cần đâu học trưởng," Giang Bán Nhứ không nhận, chỉ định đi thẳng về văn phòng chờ thầy dẫn đi kiểm tra phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!