Nghỉ hè ngày thứ tư, buổi sáng Giang Bán Nhứ tỉnh táo sảng khoái rời giường, thu dọn ba lô rồi đến bệnh viện bắt đầu kiến tập.
Ứng Điều đã đổi thuốc bổ máu của cậu thành loại sữa dinh dưỡng, nghe nói thành phần khá phức tạp nhưng mùi vị và hương thơm gần như giống sữa bò, chỉ là phải uống nhiều hơn bình thường một chút, nhưng so với vị tanh của thuốc bổ máu thì dễ chịu hơn nhiều.
Giang Bán Nhứ hiện giờ mỗi sáng đều mang theo một lọ, coi như bữa sáng.
Phòng khám bắt đầu làm việc từ tám giờ, vì là ngày đầu tiên đến nên cậu tới trước nửa tiếng.
Ngồi ở ghế hành lang chờ hơn mười phút, các bác sĩ và thực tập sinh lần lượt cũng đến.
Thẩm Khánh Ngôn đi ra từ thang máy, từ xa đã thấy Giang Bán Nhứ thì liền vẫy tay gọi.
"Chào thầy Thẩm, em tới báo danh." Giang Bán Nhứ đứng dậy đi qua.
"Chốc nữa tôi đi khai buổi sớm, em cứ quen thuộc phòng trước," Thẩm Khánh Ngôn vừa mặc áo blouse trắng vừa dặn.
"Chờ tôi họp xong rồi sẽ dẫn em đi theo kiểm tra phòng."
"Được." Giang Bán Nhứ đi theo sau đáp.
Thẩm Khánh Ngôn lại chỉ sang một thực tập sinh phía sau: "Đây là học trưởng của em tên Lương Lục, sinh viên năm năm đang kiến tập, lát nữa để em ấy đưa em tới phòng nghỉ để đồ."
Vừa dứt lời, nam sinh phía sau liền cười nói với Giang Bán Nhứ: "Chào đàn em, em tên là gì?"
Đối phương cao hơn Giang Bán Nhứ một chút, dáng người rắn chắc, tuy khuôn mặt hơi sắc bén nhưng lúc cười lại trông thân thiện.
Thái độ nhiệt tình của Lương Lục khiến Giang Bán Nhứ bớt căng thẳng.
"Chào Lương học trưởng, em tên Giang Bán Nhứ." Cậu nói xong thì chào thầy Thẩm, sau đó đi theo Lương Lục đến phòng nghỉ.
"Cứ thoải mái, không cần quá gò bó," Lương Lục vừa đi vừa quay đầu cười.
"Anh cũng mới vừa luân chuyển đến khoa thần kinh này, chỉ đến trước em vài ngày thôi, sau này hai tụi mình chăm sóc nhau."
Thấy tính cách đối phương thân thiện dễ gần nên Giang Bán Nhứ cũng thả lỏng mà cười: "Cảm ơn học trưởng."
Phòng nghỉ không lớn, gần như bị những dãy tủ san sát chiếm hết chỗ.
Lương Lục tiến lên tìm, rồi mở ra một ngăn trống hơi cao, xoay người nói với Giang Bán Nhứ: "Em dùng cái này đi, mấy chỗ khác đều có người rồi."
"Ừm." Giang Bán Nhứ cũng lấy áo blouse trắng mặc vào, nhét sẵn giấy bút vào túi rồi cất ba lô vào tủ.
Tuy ngăn tủ khá cao nhưng cậu cao gần một mét tám, việc để đồ cũng không khó khăn.
Nhưng ngay khi cậu giơ tay, Lương Lục từ phía sau cũng đưa tay tới giúp đẩy ba lô vào trong.
Chỗ hẹp như vậy, lúc Lương Lục tiến lại hỗ trợ, nửa người trên gần như dán sát.
Giang Bán Nhứ thậm chí còn cảm nhận rõ hơi thở phía sau, liền vội rụt tay, lùi sang một bên.
"Anh thấy em gầy nhỏ, sợ em với không tới." Lương Lục thu tay, cười giải thích.
Đối phương vẫn rất nhiệt tình, nhưng Giang Bán Nhứ không hiểu sao lại thấy hơi khó chịu.
Để tránh bầu không khí ngượng ngập, cậu nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi đề nghị:
"Chắc thầy họp buổi sáng xong rồi, chúng ta qua đó đi."
……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!