Chương 12: (Vô Đề)

Trước khi bắt đầu kỳ thi cuối kỳ, Giang Bán Nhứ đi một chuyến đến bệnh viện, cùng bác sĩ chủ trị và trưởng khoa thương lượng điều chỉnh phương án phục hồi cho ông nội.

Bệnh viện sẽ căn cứ tình trạng bệnh nặng nhẹ mà đưa ra phác đồ thích hợp, nhưng nếu kinh phí cho phép thì ở các hạng mục dùng thuốc hay huấn luyện, họ sẽ đưa ra nhiều đề nghị hơn, có thể giúp người bệnh hồi phục nhanh và vững chắc hơn.

Ngay từ đầu bác sĩ đã khuyên dùng loại thuốc tốt nhất cho Giang Vi Vinh, nhưng khi ấy Giang Bán Nhứ đang rất căng thẳng nên đã từ chối. Việc này luôn là một nỗi day dứt trong lòng cậu.

May mắn ông nội vẫn còn đang ở giai đoạn vàng để dưỡng bệnh, giờ nắm lấy cơ hội cũng chưa muộn.

Rời văn phòng bác sĩ, Giang Bán Nhứ đi về phòng bệnh.

Giang Vi Vinh vừa kết thúc buổi tập phục hồi buổi sáng, hộ lý cùng y tá đang dìu ông về giường.

Giang Bán Nhứ nhanh chóng đến giúp, sau khi an bài cho ông nội xong thấy thì cậu gọi hộ lý ra ngoài hành lang, nói muốn điều chỉnh chi phí chăm sóc về mức giá thị trường.

Hộ lý chăm sóc ông nội từ trước đến nay đều tận tâm, tính tình lại lương thiện nhiệt tình, bởi vậy mới chịu nhận mức lương thấp và thường xuyên giúp đỡ thêm.

Giờ trong tay đã có chút dư dả, Giang Bán Nhứ tự nhiên không muốn tiếp tục chiếm lợi.

Ban đầu hộ lý không chịu nên hai người đứng ngoài hành lang thương lượng hồi lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng nâng mức chi phí lên được một phần. Trong lòng Giang Bán Nhứ lúc này mới thấy yên ổn.

……

Do mỗi khoa thi lệch thời gian nên kỳ thi cuối kỳ kéo dài suốt một khoảng.

Ứng Điều đã mấy ngày không về nhà, hắn nói với Giang Bán Nhứ là phải trở về lâu đài cổ một chuyến.

Khi đó cậu rất kinh ngạc, thì ra ma cà rồng thật sự sống trong lâu đài cổ. Cậu cảm thấy vô cùng mới lạ:

"Vậy trong lâu đài của anh có quan tài không? Anh có ngủ trong đó sao?"

"… Có." Ứng Điều thoáng bất đắc dĩ.

"Nhưng tôi không ngủ."

"Vì sao vậy?"

Ban đầu ma cà rồng thích ngủ trong quan tài đơn giản vì cần một môi trường âm u yên tĩnh, đồng thời để tránh bị con người quấy rầy.

Nhưng đối với những ma cà rồng có lâu đài và quyền lực, chỉ cần một mệnh lệnh là có thể tạo ra môi trường như vậy, vì thế quan tài không còn là thứ cần thiết.

"Bởi vì giường thoải mái hơn." Ứng Điều điềm nhiên đáp.

Giang Bán Nhứ tràn đầy tò mò, hắn lại bổ sung: "Nếu cậu hứng thú thì tôi có thể mời cậu đến xem."

Cậu ngẩn người, vội vàng xua tay:

"Không cần không cần."

Sau đó Ứng Điều lặng lẽ rời đi, đến nay đã năm ngày.

Trong khoảng thời gian này, Giang Bán Nhứ thỉnh thoảng thấy có chút trống trải.

Bởi vì trước đây mỗi khi vừa về đến nhà, thế nào cũng có một bóng dáng từ trong bóng tối đột ngột bước ra, khiến cậu lần nào vào cửa cũng phải chuẩn bị tâm lý.

Giờ trong nhà thật sự không có ai khác, trái lại cậu thấy hơi không quen.

Chiều hôm thi cuối cùng kết thúc, lớp cậu tổ chức liên hoan ở sân thể dục phía sau.

Mọi người dựng mấy chiếc ô lớn, ngồi vây lại chơi trò chơi hoặc trò chuyện, chờ khi trời dịu bớt mới mượn dụng cụ thể thao tập luyện đến tận chạng vạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!