Chương 10: (Vô Đề)

Ký xong hiệp nghị, Giang Bán Nhứ ăn cơm đơn giản rồi trở về phòng ngủ.

Cậu nhớ rõ tối qua hình như đã tắm rồi, nhưng sau khi do dự một chút thì vẫn đi tắm lại lần nữa.

Trên người dấu vết hãy còn rõ ràng, có chỗ đã bầm tím, thoạt nhìn ít nhất cũng phải vài ngày mới tiêu.

Khi cảm xúc dần bình tĩnh, sự thẹn thùng cũng rút đi, hiện tại chỉ còn lại chút xấu hổ.

Giang Bán Nhứ vội kiểm tra một lượt, xác định không quá nghiêm trọng thì lập tức lau khô người, mặc quần áo vào, che kín những dấu vết kia, mắt không thấy thì lòng cũng bớt phiền.

Vừa mới tiếp nhận thân phận bạn cùng phòng là ma cà rồng, lại còn cùng đối phương trang trọng ký một bản hiệp nghị kỳ lạ, Giang Bán Nhứ bây giờ chẳng còn buồn ngủ.

Cậu cần phải suy nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa mình và Ứng Điều hiện tại.

Nếu không, cậu thậm chí cũng không biết sau này nên sống chung với hắn như thế nào.

Giản lược những vấn đề phức tạp vốn luôn là sở trường của Giang Bán Nhứ, sau một lúc ngẩn ngơ nhìn trần nhà, cậu nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Kỳ thật cũng không cần suy xét nhiều như vậy, cậu chỉ cần tập trung vào hiện tại, chính là bản hiệp nghị vừa mới ký kia.

Nói trắng ra, cậu và Ứng Điều chỉ là một mối quan hệ giao dịch đơn giản.

Giang Bán Nhứ cung cấp máu tươi mới, Ứng Điều trả cho cậu một khoản thù lao nhất định. Như vậy thì Ứng Điều chẳng khác nào là ông chủ của cậu.

Còn về chuyện kia… đó vốn là thứ cả hai đều không thể khống chế. Giang Bán Nhứ quyết định xem nó như một loại di chứng của việc hút máu, không mang bất kỳ ý nghĩa nào, hoàn toàn có thể bỏ qua, tự nhiên cũng chẳng cần xấu hổ thêm.

Còn về việc Ứng Điều là ma cà rồng…

Nói thật, Giang Bán Nhứ nghĩ lại vẫn thấy khó tin, trong lòng cũng theo bản năng mà e ngại.

Nhưng sau cuộc nói chuyện vừa rồi với Ứng Điều, nỗi sợ ấy phần nhiều chỉ còn là phản xạ có điều kiện. Giang Bán Nhứ tin rằng mình có thể khắc phục được.

……

Ngày hôm sau là thứ hai, Giang Bán Nhứ quay lại trường học, trạng thái đã được điều chỉnh ổn thỏa.

Tiết đầu buổi sáng chính là lớp chẩn bệnh của Thẩm Khánh Ngôn, vốn dĩ Giang Bán Nhứ đã tính sẵn, sẽ nhân cơ hội này nói với thầy chuyện từ bỏ kiến tập.

Trước giờ học, phòng học đã rất náo nhiệt, Đinh Tụng tìm Giang Bán Nhứ để lấy trọng điểm ôn tập cuối kỳ, hai người ngồi ở hàng ghế sau trò chuyện.

Giang Bán Nhứ vốn là "cuồng tổng kết", cậu đã chuẩn bị sẵn bản tổng hợp những chỗ quan trọng dễ ra đề.

Cậu đưa cho Đinh Tụng một bản:

"Màu đỏ là chắc chắn sẽ thi, màu vàng là trọng điểm thứ yếu, còn lại nếu có thời gian thì xem, không có thời gian thì trước khi thi đọc qua một lần cũng được."

"Ừ ừ ừ." Đinh Tụng quý như bảo bối mà cất đi, rồi hỏi Giang Bán Nhứ bao giờ tìm thầy Thẩm, có cần đi cùng không.

"Tớ nghỉ hè không cần làm thêm việc gì cả." Giang Bán Nhứ đáp.

Ngày hôm qua, buổi sáng ký hiệp nghị thì buổi chiều cậu đã nhận được tin nhắn báo tiền chuyển vào tài khoản.

Số tiền này thật sự không nhỏ, nhưng đối với Giang Bán Nhứ bây giờ mà nói thì vô cùng quan trọng, một xu cậu cũng sẽ không tiêu bừa.

Có khoản lót tay này, việc đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè cũng không còn gấp gáp nữa, Giang Bán Nhứ hiện tại đã có thể yên tâm lựa chọn kiến tập.

Vì chuyện này, cậu thật sự rất vui.

Đinh Tụng hơi ngốc nghếch: "Sao tự dưng lại thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!