Chương 48: (Vô Đề)

Bên trong xe không có ánh sáng lọt vào, chỉ có thể nhìn qua cửa sổ thấy bầu trời trống rỗng, đêm đen được điểm xuyết bởi vài ngôi sao thưa thớt. Mặt trăng treo lơ lửng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đôi lúc bị những đám mây đen nuốt chửng, khiến màn đêm trở nên tối tăm, đặc quánh như mực.

Ánh trăng mờ ảo, cả bên trong lẫn bên ngoài xe đều tối đen như mực.

Ghế ngồi được đẩy lùi lại nhưng không làm không gian rộng hơn, hai người chen chúc trên một chỗ ngồi, không gian trở nên chật chội, bức bối.

Hai người rất gần nhau, trong bóng tối Mạnh Hạ vẫn có thể nhìn thấy hàng mi cong dài của Ninh Thanh Uyển, giọt nước dưới đuôi mắt. Mạnh Hạ mơ màng mở to đôi mắt đẹp như mắt hạnh, hàng mi dài nhẹ nhàng lay động, ánh mắt đen láy khẽ chuyển động.

Bất chợt, cô nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Ninh Thanh Uyển, tim như bị thiêu đốt, hơi nóng từ tim lan tỏa khắp tứ chi.

Mạnh Hạ có chút không thoải mái, vô thức muốn đẩy Ninh Thanh Uyển ra, nhưng khi tay vừa nhắc lên chạm vào sự mềm mại đầy đặn, chưa kịp phản ứng lại là gì, bên tai đã vang lên một tiếng r*n r* thấp trầm và quyến rũ.

Giật mình, Mạnh Hạ vội vàng rút tay lại, nhưng bị Ninh Thanh Uyển giữ lấy cổ tay, nâng lên hai bên đầu. Sự mềm mại và ấm áp chạm vào tai cô, đôi môi mỏng khẽ ngậm lấy d** tai nhỏ nhắn.

Mạnh Hạ không tự chủ được nín thở, khó chịu cắn chặt răng, lưng thẳng cứng đờ, vùng vẫy tay bị nắm chặt.

Như để trừng phạt cô vì hành động vùng vẫy, Ninh Thanh Uyển nhẹ nhàng cắn d** tai cô, từ tốn dùng răng nanh cọ xát.

Cảm giác tê dại như điện giật lan tỏa khắp cơ thể, tia lửa bùng lên thiêu đốt, làm cơ thể mềm nhũn.

"Ưm..." Một tiếng rên nhẹ thoát ra từ mũi.

Âm thanh đó lọt vào tai, quyến rũ đến mức Mạnh Hạ cũng không chịu nổi, lập tức c*n m** d*** cổ nhịn, không muốn phát ra tiếng nữa.

Ninh Thanh Uyển buông tai cô ra, thả tay cô, kéo ra một chút khoảng cách. Ninh Thanh Uyển nhìn người trước mặt, ánh mắt cháy bỏng, Mạnh Hạ đôi mắt long lanh, mặt đỏ bừng, c*n m** d***, trông vừa trong sáng vừa quyến rũ.

Cô v**t v* môi dưới của Mạnh Hạ, cười khẽ: "Đừng nhịn, nghe rất hay."

"... " Mạnh Hạ cụp mắt, thả lỏng môi, cúi đầu không nói, thân thể ngả ra sau.

Ninh Thanh Uyển nhướng mày, lập tức tiến tới gần, một tay nâng cằm cô lên. Đôi môi mềm mại khẽ chạm vào má Mạnh Hạ, rồi nhẹ nhàng lướt qua, dừng lại trên đôi môi, nhẹ nhàng nghiền ngẫm, từ từ sâu hơn.

Âm thanh mờ ám của môi lưỡi quấn quít, nhiệt độ lan tỏa trong máu, trong tình cảnh tầm nhìn bị hạn chế, tất cả đều được phóng đại.

Ninh Thanh Uyển một tay v**t v* sau gáy Mạnh Hạ, thỉnh thoảng xoa nhẹ d** tai mềm mại, tay kia nằm lấy eo nhỏ nhắn của cô...

Nụ hôn dài và đầy chiếm đoạt, cướp lấy từng hơi thở mong manh của cô, khi Mạnh Hạ không thể thở nổi nữa, Ninh Thanh Uyển chuyển nụ hôn sang nơi khác.

Cô há miệng, hô hấp nặng nề, những lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.

Những âm thanh ngắt quãng phát ra, lọt vào tai cô, cảm giác xấu hổ như đâm thẳng vào não.

Mạnh Hạ bối rối nắm chặt cạnh ghế, đầu óc rối bởi, không thể suy nghĩ, nhưng cũng không đầy ra, cứ để mặc như vậy.

Cho đến khi nghe tiếng xe tải đến gần, ánh sáng mở ảo xuất hiện. Mạnh Hạ mới tỉnh táo, tim đập nhanh vì quá căng thẳng, adrenaline tăng vọt, cảm giác k*ch th*ch trở nên rõ ràng hơn.

Đồng thời, cảm giác như lông vũ nhẹ nhàng chạm vào bụng dưới, Mạnh Hạ hít một hơi, cắn răng đẩy Ninh Thanh Uyển ra. Chiếc xe tải mà cô lo lắng dường như đã rẽ và đi xa, ánh sáng cũng biến mất, trong xe lại chìm vào bóng tối.

Ninh Thanh Uyển quỳ nửa người nhìn cô, ánh mắt không rõ ràng, vừa rồi dưới ánh sáng yếu ớt, Mạnh Hạ hơi ngẩng đầu, mái tóc rối bời, đôi môi vừa bị cô nhấm nháp qua đỏ hồng quyến rũ, áo bị đẩy lên đến bụng.

Eo trắng ngần vừa mảnh vừa... mềm, chạm vào muốn bóp chặt.

Cô đưa tay chạm vào áo Mạnh Ha, đối diện với ánh mắt đầy d*c v*ng không hề che giấu của Ninh Thanh Uyển, Mạnh Hạ căng thẳng co rúm lại, ngón tay co lại, nhưng không làm gì cả.

Ninh Thanh Uyển cúi người, luồn tay vào trong áo cô, cài lại khuy áo ngực bị mở rồi chỉnh lại áo.

Mạnh Hạ nuốt khan, tay chống ghế nâng eo, may mắn là trong bóng tối, nếu không chắc sẽ chết vì xấu hổ.

"Rất sợ?" Ninh Thanh Uyển vén tóc bên má Mạnh Hạ, cài ra sau tai cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!