Chương 43: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng đã mưa.

Trong mơ hồ, dường như nghe thấy tiếng chuông báo thức vang lên, nhưng nhanh chóng bị ai đó tắt đi. Không biết đã bao lâu trôi qua, lông mi khẽ chớp. Mạnh Hạ giật mình tỉnh dậy.

Có lẽ do trời mưa và rèm cửa che ánh sáng, trong phòng mờ mờ tối, tiếng mưa rơi rì rào bên ngoài, một lúc khó phân biệt là ngày hay đêm.

Cổ họng khô khốc như muốn bốc khói, Mạnh Hạ muốn lật người, nhưng phát hiện cơ thể hơi đau nhức, cô quay đầu nhìn bên cạnh, gương mặt như tạc tượng của Ninh Thanh Uyển hiện ra.

Không giống như cô còn mơ màng, Ninh Thanh Uyển dường như đã tinh từ lâu, đôi mắt trong veo, "Tỉnh rồi?"

Mạnh Hạ dụi dụi mắt, còn chút buồn ngủ, "Chị..." Giọng nói không còn trong trẻo như mọi khi, hơi khàn khàn.

"Cổ họng khó chịu lắm không?" Ninh Thanh Uyển nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Mạnh Hạ ngây người một lúc, cổ họng thực sự rất khó chịu, cô tức giận nhìn kẻ gây họa, sao còn có mặt mũi hỏi...

Nhớ lại đêm qua, ảnh mắt Ninh Thanh Uyển đầy nóng bỏng, cái nhìn khao khát khiến Mạnh Hạ không dám đối diện. Nhớ lại đêm qua, ánh mắt Ninh Thanh Uyển đầy nóng bỏng, cái nhìn khao khát khiển Mạnh Hạ không dám đối diện. Những nụ hôn dày đặc như mưa xuân, Mạnh Hạ bị hôn đến mềm nhũn, rõ ràng nên đẩy ra nhưng lại thành dáng vẻ muốn cự tuyệt nhưng không đành lòng. Ninh Thanh Uyển nhớ rõ lời mình, giữ lý trí không đi đến bước cuối cùng, những ngoại trừ bước cuối, mọi thứ đều đã làm.

Nghĩ đến vấn đề cách âm của căn nhà, cô luôn cố kìm tiếng, nhưng Ninh Thanh Uyển càng thấy cô cắn môi nhịn tiếng đến rơi nước mắt, càng nghe cô không chịu được mà phát ra những tiếng thở gấp, tay càng không ngừng nghỉ.

Ninh Thanh Uyển khẽ cười, hôn nhẹ lên trán Mạnh Hạ. Không phải cô không đau lòng, chỉ là dáng vẻ muốn kêu mà không dám của ai đó quá quyến rũ, tiếng thở khe khẽ càng làm tim rung động.

"Có muốn uống nước không?" Chưa chờ cô trả lời, Ninh Thanh Uyển đã ngồi dậy lấy ly nước ấm đã chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường.

Không biết vô tình hay cố ý, chữ "nước" dường như được nhấn mạnh, Mạnh Hạ lập tức đỏ bừng mặt.

Đêm qua Ninh Thanh Uyển hỏi cô "lửa em châm làm sao dập." Cô vô thức trả lời "dùng nước." Sau đó Ninh Thanh Uyển hỏi đầy ẩn ý "dùng nước ở đâu."

Ban đầu cô còn mơ hồ, cho đến khi Ninh Thanh Uyển chạm vào nơi đó, cô mới hiểu, lúc đó thật xấu hổ muốn chết.

"Đang nghĩ gì?" Ninh Thanh Uyển nhìn cô đầy ý tứ.

Mạnh Hạ đỏ mặt không trả lời, chống người ngồi dậy, đưa tay lấy ly nước từ tay Ninh Thanh Uyển, bất chợt thân thể loạng choạng, Ninh Thanh Uyển nhanh chóng đỡ eo cô, tay kia cầm ly nước đưa ra xa một chút, nhưng vì động tác mạnh, nước b*n r* tay Ninh Thanh Uyển.

"Chị." Mạnh Hạ nhỏ giọng kêu lên. "Nước nóng không, tay có sao không."

"Nước ấm thôi, không sao. Tay chỉ ướt chút thôi."

Tay ướt....

".." Mạnh Hạ không nói gì nữa, vừa xấu hổ vừa tức, cảm thấy sau một đêm, mình đã không còn trong sáng, bất cứ lúc nào cũng nghĩ lung tung.

"Để chị rót ly khác." Ninh Thanh Uyển nhìn cô, vẻ mặt bình thản. Như thế mọi thứ chỉ là nói cho có, không hề có ẩn ý gì.

"Ly này được rồi, chỉ đỗ chút thôi." Mạnh Hạ khô cổ họng, chỉ muốn uống nước ngay. Ninh Thanh Uyển đưa ly nước cho cô, Mạnh Hạ nhận lấy, nhìn bàn tay ướt của cô, nhắc nhở, "Chị có cần lau tay không."

"Em lau cho chị?"

Giọng nói trầm thấp, kéo dài, như đêm qua... Mạnh Hạ ngẩng lên, thấy ánh mắt đầy ý cười của Ninh Thanh Uyển.

Cúi đầu tránh ánh mắt, Mạnh Hạ đỏ mặt uống từng ngụm , không nói gì, bây giờ cô chắc chắn, Ninh Thanh Uyển nói có ý đồ khác.

Ninh Thanh Uyển cười khẽ, lấy khăn giấy từ từ lau tay.

Nước ấm chảy vào họng làm dịu cổ khô, Mạnh Hạ nhìn động tác của cô, ký ức như nước chảy ùa về, cô lắc đầu như muốn xua đi những suy nghĩ mơ hồ.

"Sao vậy?" Thấy cô hành động, Ninh Thanh Uyển hỏi.

"Không, không có gì." Uống hết ly nước, Mạnh Hạ đưa ly lại cho Ninh Thanh Uyển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!