Chương 34: (Vô Đề)

Cuối tháng Tám, thời tiết dần mát mẻ. Việc Ninh Thanh Uyển đòi hôn chỉ kéo dài được ba ngày, sau đó cô cùng Chương Thần Tinh và Nhan Khánh đi S thị ghi hình chương trình tạp kỹ đặc biệt.

Trong tin nhắn của họ, ban đầu Ninh Thanh Uyển chỉ gửi cho cô những bức ảnh phong cảnh ở S thị và một số món đồ lạ, sau đó dần dần trở thành việc phàn nàn mỗi ngày ăn cẩu lương, khiến Mạnh Hạ dở khóc dở cười.

Chương trình tạp kỹ đó đã phát sóng hai kỳ, Mạnh Hạ còn đặc biệt xem, chương trình có tên là "Cuộc sống của hai người". Đạo diễn rất táo bạo khi mời ba cặp đôi bao gồm nam nữ, nam nam và nữ nữ ghi hình cuộc sống chung, ngay từ ngày đầu phát sóng, cư dân mạng đã thắc mắc làm sao chương trình này qua được kiểm duyệt. Nhưng khi xem phần giới thiệu, một chữ cũng không đề cập đến "cặp đôi", nhưng ai cũng hiểu.

Hạ Niệm vừa tiếp quản công ty, công việc lớn nhỏ bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, thời gian này đều do Mạnh Hạ phụ trách ba bữa ăn của bà, bữa trưa thường do cô nấu xong mang đến công ty cho mẹ.

Mạnh Hạ nấu xong bữa trưa, chia vào hộp cơm, sau khi làm xong mọi việc, cô lấy điện thoại ra xem, Ninh Thanh Uyển gửi cho cô một bức ảnh và một biểu cảm chanh to.

Trong bức ảnh, phông nền như trong bếp, Chương Thần Tinh một tay cầm xẻng nấu ăn, tay kia dưới bếp nắm tay Nhan Khánh đứng cạnh.

Mạnh Hạ hiểu ngay, đáp lại bằng một biểu cảm "xoa đầu" và hỏi Ninh Thanh Uyển, "Chị, khi nào chị về?"

Ninh Thanh Uyển nhanh chóng trả lời, "Nhớ chị à?"

Khóe môi cô không kìm được nhếch lên, sao càng ngày càng thấy Ninh Thanh Uyển như một đứa trẻ to xác, còn có chút kiêu ngạo, Mạnh Hạ cười đáp, "Nhớ."

Sau đó Ninh Thanh Uyển không trả lời tin nhắn nữa.

Ở đầu bên kia, Ninh Thanh Uyển nhìn tin nhắn ngây người một lúc lâu, qua màn hình, cảm xúc trong từng chữ cần tự mình cảm nhận, giọng nói ngọt ngào cũng phải tự mình tưởng tượng.

Biết rõ khi nói câu này, Mạnh Hạ chắc chắn sẽ ngại ngùng đáng yêu, nhưng nhìn hai chữ này, Ninh Thanh Uyển chợt nhận ra trí tương tượng của mình có phần hạn chế, cô không muốn tưởng tượng hình ảnh của Mạnh Hạ trong đầu, cô muốn thật sự nhìn thấy bộ dáng Mạnh Hạ khi nói hai chữ đó.

Sau bữa trưa, việc ghi hình của khách mời đặc biệt kết thúc. Chương Thần Tinh và Nhan Khánh tiễn Ninh Thanh Uyển đến cửa, nhìn cô lên xe rồi tay trong tay trở về biệt thự nhỏ.

Nhìn thấy đồng đội của mình dưới ống kính không che giấu tinh cảm, tràn đầy yêu thương, Ninh Thanh Uyển bổng cảm thấy ghen tỵ.

Khi Mạnh Hạ ăn xong bữa trưa, cầm hộp cơm ra cửa thay giày, điện thoại reo, là Ninh Thanh Uyển gọi.

Kể từ khi Ninh Thanh Uyển bắt đầu ghi hình chương trình, hai người ít có cơ hội trò chuyện, Mạnh Hạ khá ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bắt máy, "Chị."

Giọng nói ngọt ngào lọt vào tai, ngay lập tức xoa dịu tâm trạng bực bội của Ninh Thanh Uyển, "Em đang làm gì thế?"

Mạnh Hạ khẽ cười, "Em đang nói chuyện với chị mà."

Giọng nói êm dịu như truyền qua điện thoại thấm vào tim, khiến lòng cô mềm mại như một vũng nước, giọng nói của Ninh Thanh Uyển cũng trở nên ấm áp và dịu dàng hơn, "Trước khi gọi điện thì sao?"

"Em đang nấu ăn, lát nữa đem cơm cho mẹ. Chị ăn cơm chưa?"

"Ăn cẩu lương rồi. " Ninh Thanh Uyển trả lời không mặn không nhạt.

Mạnh Hạ không nhịn được bật cười, mấy ngày nay cô hoàn toàn cảm nhận được sự bực bội của Ninh Thanh Uyển.

Ninh Thanh Uyển khẽ hừ một tiếng, không nói gì thêm.

Hai bên im lặng, không ai cúp máy, cuối cùng Mạnh Hạ cảm thấy mình hơi không tử tế, nhẹ giọng an ủi, "Đợi chị về, em sẽ nấu ăn cho chị."

Ngày mai cô phải ghi hình chương trình "Hữu Hạnh Ngộ Kiến Nhĩ", lần sau nấu ăn không biết phải đợi đến khi nào, nhưng khi Mạnh Hạ nói vậy, Ninh Thanh Uyển nghe thấy rất vui, cảm giác buồn bực ngay lập tức tan biến.

"Được." Ninh Thanh Uyên mỉm cười, cổ họng khẽ chuyển động, thèm thuốc, muốn hút thuốc, nhưng cô lại nói, "Chị muốn nắm tay em rồi."

Điều này còn khiến người ta rung động hơn cả một câu đơn giản "Chị nhớ em", dây thần kinh trong lòng như bị khẽ chạm vào, Mạnh Hạ nhìn vào gương ở cửa ra vào, mặt cô bỗng đỏ bừng.

Cô nghe thấy giọng nói mềm mại của mình, thốt ra những lời khiến mình càng đỏ mặt hơn, "Vậy em đợi chị về."

Đầu dây bên kia, tiếng cười của Ninh Thanh Uyển còn quyến rũ hơn thường ngày.

Để không bị nóng đến mức chín tại chỗ, Mạnh Hạ nhỏ giọng nói, "Chị, em phải ra ngoài rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!