"Chị~ chị về rồi." Mạnh Hạ mơ màng ngước lên nhìn Ninh Thanh Uyền, nở nụ cười ngọt ngào.
Cô quay người ôm lấy eo Ninh Thanh Uyển, mùi hương bạc hà nhàn nhạt quen thuộc xộc vào mũi, Mạnh Hạ áp mặt vào bụng Ninh Thanh Uyển, bụng săn chắc theo nhịp thở của Ninh Thanh Uyển mà khẽ phập phồng.
Còn có tiếng tim đập của Ninh Thanh Uyển, từng nhịp từng nhịp, Mạnh Hạ nghe thấy mà cảm thấy an tâm, thật sự rất thích chị.
"Cô cho cô ấy uống rượu?" Ninh Thanh Uyển liếc nhìn ly thủy tinh trên bàn, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Susan.
Đầu nhỏ không yên trong lòng cô mà cọ cọ, Ninh Thanh Uyển vỗ về xoa đầu Mạnh Hạ.
Susan vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, câu "tôi để ý" của Ninh Thanh Uyển khiến cô nhận ra một số điều vi diệu.
Cô bất chợt nhớ lại có lần có người muốn mượn cây đàn guitar của Ninh Thanh Uyển, hỏi một câu, "Chỉ là cây đàn guitar thôi mà, không để ý chứ?"
Lúc đó Ninh Thanh Uyển lạnh lùng đáp, "Tôi để ý, đừng chạm vào đồ của tôi."
Đúng rồi, chính là cảm giác này. Thái độ của Ninh Thanh Uyển với Mạnh Hạ giống như với cây đàn guitar đó. Cô ấy coi Mạnh Hạ như vật sở hữu của mình.
Susan tỉnh lại, ý vị sâu xa nhìn chăm chăm vào nét mặt căng thẳng của Ninh Thanh Uyển, đột ngột cười, không trả lời mà hỏi lại, "Ninh Thanh Uyển, cô thích cô ấy."
Ninh Thanh Uyển không phủ nhận, mày nhíu chặt, đôi môi đỏ mím lại thành một đường thẳng.
Ánh mắt dừng lại trên người Mạnh Hạ, trong mắt Susan lóe lên một tia tinh quang, cô đứng dậy đi tới bên cạnh Ninh Thanh Uyển, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe, "Thật đáng tiếc, tôi vừa mới nói chuyện với cô ấy rất nhiều, cô nhóc này thẳng thắng lắm, còn có người con trai thích nữa."
Áp suất quanh Ninh Thanh Uyển càng thấp, ánh mắt càng lạnh, Susan cũng cảm thấy mình sắp bị khí chất của Ninh Thanh Uyển đóng băng.
Nhưng nghĩ đến việc Ninh Thanh Uyển không vui, Susan lại cảm thấy vô cùng sung sướng.
Hồi đó nhất thời động lòng mà tỏ tình, người này từ chối dứt khoát, sau đó nhiều lần nghi ngờ cô không thể cân bằng giữa công việc và tình cảm. Susan đã tức giận và khó chịu trong lòng, cuối cùng cũng có cơ hội trả đũa lại.
"Ha." Một tiếng cười lạnh khó nghe, Ninh Thanh Uyển nhướng mày, giọng nói uể oải xen lẫn một chút thách thức, "Cô Tô, trò chơi tối nay cô có thể giữ được bao nhiêu vòng?"
Susan ngẩn ra hai giây, cô phản ứng lại ý nghĩa ẩn sau lời của Ninh Thanh Uyển, mất đi sự điềm tĩnh và giáo dưỡng thường ngày, "Chết tiệt, Ninh Thanh Uyển, cô đúng là cầm thú!"
Trong năm đầu tiên hợp tác với Ninh Thanh Uyển, Susan được mời đến quán bar này để tham dự sinh nhật của Lại Tiểu Manh. Tối đó, cả nhóm thả phanh chơi trò chơi, người thua phải uống rượu. Susan lại là người chơi kém nhất, trò chơi cứ lần lượt tiếp diễn, khiến cô uống rượu đến mức nghi ngờ cuộc sống.
Năm thứ hai, Ninh Thanh Uyển giúp cô chắn không ít rượu, cũng giúp cô thắng vài ván, chính vì thế mà Susan mới động lòng.
Sau này Susan mới biết, vài ngày sau khi say, tình trạng của cô rất tệ, Ninh Thanh Uyển không hài lòng với kiểu tóc cô làm, nên mới giúp cô.
Ninh Thanh Uyển nói như vậy, rõ ràng tối nay sẽ không giúp Susan, có lẽ còn để cô thua thảm hại hơn trong trò chơi.
Mạnh Hạ nghe hai người nói chuyện, mơ mơ màng màng, nghe không rõ cũng không hiểu, chỉ có câu Susan mắng Ninh Thanh Uyển là "cầm thú" lọt vào tai, liền bĩu môi, tức giận nói, "Chị không phải cầm thú đâu."
Ninh Thanh Uyển cúi đầu nhìn, người đang ôm lấy eo cô không buông mặt đỏ ửng, đôi môi hồng hồng hơi bĩu, hai má phồng phồng, gương mặt trông như bánh bao nhỏ, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, ánh mắt đầy nghiêm túc.
Giọng nói mềm mại, không chút sức mạnh, nhưng lọt vào tai Ninh Thanh Uyển, như những chiếc lông vũ đang gãi gãi, làm trái tim cô ngứa ngáy.
Susan gần như phát điên, nhìn thấy Mạnh Hạ ôm Ninh Thanh Uyển thân mật, cảnh tượng trước mắt làm cô đau lòng.
Susan không muốn nhìn thêm nữa, giẫm cao gót đi hai bước rồi dừng lại, vẫn giải thích một câu, "Không tìm thấy nước chỉ có thể pha rượu cho cô ấy, tôi không ngờ cô ấy tửu lượng kém như vậy, một ly đã say."
"Ừm." Ninh Thanh Uyển thờ ở nói, "Cô Tô ngàn chén không say, không ngờ tới cũng đúng."
Câu nói này thực ra không có gì cảm xúc, nhưng Susan nghe thấy lại như bị đâm một nhát, không nói lại được, cô không có gì để phản bác, liền rời đi ngay.
"Cảm thấy khó chịu không?" Ninh Thanh Uyển v**t v* mái tóc mềm mại của Mạnh Hạ, dịu dàng hỏi.
"Ừm, đầu rất chóng mặt." Mạnh Hạ ngẩn khuôn mặt hồng hào lên nhìn Ninh Thanh Uyển, thấy cô không còn lạnh lùng như trước, không khỏi vui mừng nói, "Chị, chị không giận em nữa sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!