Chương 21: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Ninh Thanh Uyển gõ cửa phòng khách, một lúc lâu sau cửa mới mở.

Mạnh Hạ dựa vào cửa, mặt mày nhợt nhạt, yếu ớt gọi, "Chị"

"Không khỏe à?" Ninh Thanh Uyển nhíu mày hỏi.

"Đầu hơi đau." Mạnh Hạ xoa xoa thái dương.

Đêm qua vừa uống một chai rượu lại bị mưa ướt, tối lại trằn trọc không ngủ được, sáng dậy cảm thấy người không còn sức, đầu đau như búa bổ.

"Để em thay đồ." Mạnh Hạ nhìn thấy quần áo trong tay Ninh Thanh Uyển, vươn tay lấy.

Ninh Thanh Uyển tránh tay, "Ngủ thêm một chút đi."

Mạnh Hạ mím môi, cô cũng muốn ngủ thêm, nhưng Ninh Thanh Uyển chắc bận lắm, không biết có lịch trình gì không, vẫn không nên làm phiền.

Cô nghĩ vậy, liền nói, "Em về nhà rồi ngủ cùng được."

"Lên giường nằm đi." Ninh Thanh Uyển không nói nhiều, kéo cô vào phòng.

"Chị, chị đưa em về." Mạnh Hạ dừng lại, thấy Ninh Thanh Uyển nhíu mày, mặt trở nên nghiêm túc, biết cô đã hết kiên nhẫn, vôi vàng giải thích mềm mỏng, "Em sợ làm phiền chị."

"Đưa em về cũng là phiền phức đấy." Ninh Thanh Uyển nhìn khuôn mặt ủ rũ của Mạnh Hạ, mim cười, "Chọc em thôi, hôm nay chị không có lịch trình, vẫn có thời gian chăm sóc em."

Đầu đau quá, Mạnh Hạ ngoan ngoãn nghe lời Ninh Thanh Uyển, nằm lại lên giường.

"Chị." Mạnh Hạ thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt hạnh long lanh nhìn người bên cạnh giường, Ninh Thanh Uyển vẫn chưa rời đi.

"Ừ? Chị giúp em xoa bóp nhé?" Ninh Thanh Uyển nhẹ giọng hỏi.

Dù hỏi nhưng cô đã đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương của Mạnh Hạ, đầu ngón tay mát lạnh làm giảm đau một cách kỳ diệu.

Mái tóc dài uốn nhẹ rủ xuống theo tư thế cúi người của Ninh Thanh Uyển, chạm vào cổ Mạnh Hạ gây cảm giác ngứa ngáy, cô đưa tay dùng đầu ngón tay cuộn tóc của Ninh Thanh Uyển.

"Đỡ hơn chưa?" Ninh Thanh Uyển nheo mắt, nhìn vào ngón tay thon của Mạnh Hạ đang quấn lấy mái tóc màu đen tuyền.

"Ừm, cảm ơn chị." Mạnh Hạ mím môi cười nhẹ, "Chị, chị thật tốt."

Lực trên ngón tay nhẹ nhàng, người trước mặt dịu dàng, Ninh Thanh Uyển có lẽ là người tốt nhất với cô trên thế giới này, Mạnh Hạ mơ hồ nghĩ.

Ninh Thanh Uyển thản nhiên nói, "Đây là tấm thẻ người tốt thứ hai rồi." Tay hơi ngừng lại, "Tại sao em luôn khen chị tốt?"

Mạnh Hạ ngước lên nhìn Ninh Thanh Uyển, đôi mắt đào hoa của cô như một hồ nước trong veo và sâu thẳm.

Cơn đau đầu đã giảm đi nhiều, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn, những lời của La Khả vang lên trong đầu Mạnh Hạ.

Mạnh Hạ giả vờ bình tĩnh giải thích, "Vì chị thực sự rất tốt. Trước đây em đã luôn muốn có một người chị, không ngờ sau khi xuyên sách lại thực hiện được."

Khi nhìn vào mắt Ninh Thanh Uyển, cô không thể không muốn thú nhận tất cả, Mạnh Hạ cố tình tránh ánh mắt đó, nhưng vẫn cảm thấy có chút chột dạ, hy vọng chị ấy sẽ không phát hiện điều gì bất thường...

Chỉ là chị thôi sao? Ninh Thanh Uyển liếc nhìn người trên giường, quay mặt không dám nhìn cô, tai từ từ ửng đỏ.

"Ngủ đi."

Chỉ khi Mạnh Hạ ngủ say, Ninh Thanh Uyển mới rút tay lại, xoay cổ tay, nhìn một lúc lâu vào Mạnh Hạ đang ngủ say.

Ánh nắng chiếu vào phòng, đậu trên khuôn mặt trắng trẻo, hàng mi dài khẽ run rẩy, Mạnh Hạ ngủ không yên giấc, lông mày nhíu lại.

Lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra theo động tác nhẹ nhàng của ngón tay, Ninh Thanh Uyển khẽ mỉm cười, "Thôi, thời gian còn dài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!