Chương 19: (Vô Đề)

Không khí trong phòng lập tức trở nên vi diệu, nhưng bầu không khi mờ ám không duy trì lâu.

Chỉ trong một khoảnh khắc, cô gái nhỏ trong vòng tay nghiêng đầu dựa vào vai cô, lầm bầm hai câu, nhẹ nhàng rên lên, "Buồn ngủ. Mai em ăn bánh kem"

Mạnh Hạ nhắm mắt, l**m môi, cảm giác "bánh kem" giống như trứng đã bóc vỏ, trơn mịn.

Đầu càng lúc càng choáng, như đang ở trong mây mù, đôi mắt đã khóc mỏi mệt, thay vì ăn trứng, cô càng muốn tìm một chiếc giường để ngủ.

Bánh kem? Ninh Thanh Uyển nhíu mày, cảm giác ẩm ướt trong khoảnh khắc ấy như vẫn còn trên da.

Hóa ra chỉ nghĩ là đồ ăn thôi sao, Ninh Thanh Uyển mỉm cười bất lực. Ninh Thanh Uyển xoa đầu Mạnh Ha, lòng bàn tay chạm vào những sợi tóc mềm mại, nửa ướt nửa khô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan, tắm xong rồi ngủ."

Giọng nói trầm khăn mà gợi cảm, đặc biệt và cuốn hút, như có ma lực.

"Ừm..." Mạnh Hạ khẽ ừ, ngoan ngoãn buông tay đang ôm eo cô, lùi lại một bước, "Tắm xong là có thể ngủ rồi đúng không?"

Ninh Thanh Uyển nhìn xuống, cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt hơi say đỏ hồng, đôi mắt hạnh linh động thường ngày đây mơ màng, trong đôi mắt đen láy như quả nho là hình bóng của cô.

Như một đứa trẻ cẩn thận hỏi cha mẹ liệu có được nhận kẹo nếu ngoan không.

Ngoan ngoãn đến mức đáng thương.

Ninh Thanh Uyển không tự chủ được mà nở một nụ cười nhẹ, giọng càng mềm mại hơn, "Tắm xong, sấy khô tóc, mới có thể ngủ."

"Được rồi." Mạnh Hạ sờ vào mái tóc hơi ướt, nhíu mày có chút bất đắc dĩ.

Ninh Thanh Uyển kéo cô lên lầu, vẫn là phòng khách lần trước, nghĩ Mạnh Hạ buồn ngủ nên không xả nước vào bồn, mà trực tiếp mở vòi hoa sen điều chỉnh nhiệt độ.

Tiếng nước chảy rào rào trong không gian yên tĩnh, mỗi âm thanh đều mang theo tiếng vang.

"Đứng mà cũng ngủ được sao?" Khi Ninh Thanh Uyển quay lại thì thấy Mạnh Hạ nhắm mắt, nghiêng người dựa vào khung cửa.

"Không ngủ đâu." Mạnh Hạ dụi mắt, cúi đầu dùng ngón tay xoắn tua rua trên áo, nhỏ giọng phản bác.

"Nhiệt độ nước đã điều chỉnh xong, đi tắm đi, chị đi lấy quần áo cho em."

Mạnh Hạ gật đầu.

Sau khi Ninh Thanh Uyển ra ngoài, Mạnh Hạ vào phòng tắm, nước ấm chảy lên người, cảm giác cơn say cũng giảm đi nhiều.

Nhớ lại cuộc cãi vã với Mạnh Viễn Tu, cô cũng nhớ lại nhiều nội dung của nguyên tác.

Nhân vật Mạnh Viễn Tu, không có tài năng cũng không có trách nhiệm, lại còn cố chấp và kiêu ngạo.

Nguyên tắc đã mô tả Mạnh Viễn Tu khởi nghiệp nhờ vào sự hỗ trợ của gia đình nhà mẹ đẻ của Hạ Niệm, trong những năm đầu công ty cũng là Hạ Niệm chạy đôn chạy đáo giúp ông đàm phán công việc, khi Hạ Niệm mang thai, Mạnh Viễn Tạ hầu như không quan tâm, chỉ một lòng muốn kiếm tiền lớn. Nhưng Mạnh gia nhiều năm qua, có chút tiền nhưng cũng không thể nói là giàu có.

Kỷ Đồng trước mặt Mạnh Viễn Tu dựng lên một hình tượng quá tốt, cho chút ân huệ, vẽ ra một tương lai hứa hẹn đã dụ dỗ Mạnh Viễn Tu bước vào vực thẳm, luôn nghĩ rằng Kỷ Đồng là người tốt, con gái có thể giao phó cho anh ta, sau này nhờ vào mối quan hệ với con rể, công ty sẽ phát triển tốt hơn.

Nhưng khi có chuyện xảy ra, Mạnh Viễn Tu lại chìm đắm trong hối hận và đau khổ không thể đứng dậy, không nghĩ đến việc nỗ lực bù đắp mà chỉ muốn kết thúc bằng cái chết.

Để lại con gái chịu đựng mọi đau khổ, vợ thần trí mơ hồ và qua đời trong một vụ tai nạn xe.

Ông ta không phải là một người chồng tốt, cũng không phải là một người cha tốt.

Mùi hương của dầu gội rất quen thuộc, giống như mùi của Ninh Thanh Uyển, mùi bạc hà thanh khiết tràn ngập trong mũi, Mạnh Hạ nhắm mắt lại, cắn môi, trong lòng đưa ra quyết định.

Nếu không thể thay đổi Mạnh Viễn Tu, thì phải tìm cách thoát khỏi ông ta, và mang theo Hạ Niệm cùng đi.

Dù sao ông ta cũng không phải là cha của cô, Mạnh Hạ nghĩ một cách vô tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!