Chương 8: (Vô Đề)

"Cái gì mà chia tay trong êm đẹp? Ai cần chia tay trong êm đẹp chứ?" Tạ Kiến Ninh gào lên, "Anh không cần!"

Khi được cho cơ hội giải thích về những chuyện đã qua, gã chẳng nói được một lời; nhưng khi nói đến chuyện chia tay, gã lại trả lời dứt khoát.

Tạ Kiến Ninh không thể đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho những chuyện đã qua, là hối hận, là áy náy, hay thẳng thắn thừa nhận mình không chịu được cô đơn, tất cả đều được.

Thế nhưng gã lại không làm gì cả.

Gã cứ lảng tránh mãi, cậu không tra hỏi, gã sẽ ngây thơ cho rằng người yêu mình ngu ngốc đến mức không hay biết gì; và khi cậu cuối cùng vạch trần sự thật, gã lại không thể gánh chịu hậu quả do những chuyện này gây ra.

Cứ như thể rõ ràng gã là người sai, nhưng gã lại luôn cầu xin anh trai mình đến giúp gã xử lý mọi chuyện.

Là một Alpha, vậy mà lại không có chút can đảm và trách nhiệm nào để chủ động nhận lỗi.

"Tùy anh, nhưng—" Thẩm Thanh Đình nhẹ giọng nói, "Tôi không muốn mọi chuyện trở nên quá khó coi, cứ kết thúc như vậy, tôi nghĩ là tốt nhất."

Giọng cậu không lớn, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định và ôn hòa: "Tạ Kiến Ninh, nghe nói anh phải về quê dưỡng thương, cũng tốt. Vết thương ở cánh tay hãy cố gắng dưỡng cho tốt, gãy xương không dễ lành đâu, có vấn đề gì nhớ đến bệnh viện kiểm tra ngay."

Cậu bình tĩnh nói lời tạm biệt cuối cùng với mối tình đầu của mình: "Hai năm qua, cảm ơn anh đã chăm sóc. Chúng ta dừng lại ở đây thôi, chúc anh sau này mọi việc thuận lợi."

Nói xong, Thẩm Thanh Đình xoay người rời đi.

Tạ Kiến Ninh vẫn đứng yên tại chỗ.

Bóng lưng gầy gò của Omega khi rời đi trông thật quen thuộc, chẳng khác gì những lần chia tay ngắn ngủi trước đây của họ, nhưng trong lòng Tạ Kiến Ninh lại dâng lên một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Gã đang... đang mất đi người yêu của mình.

Gã sắp mất cậu rồi!

Trong đêm cuối tháng tư này, Tạ Kiến Ninh bỗng cảm thấy xung quanh lạnh lẽo vô cùng.

Không thể để cậu rời đi.

Không thể để cậu rời đi!

Trong lòng Tạ Kiến Ninh chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, nếu cứ thế để cậu đi, bọn họ sẽ thật sự không còn tương lai nữa!

"Đình Đình!" Tạ Kiến Ninh gào lên gọi tên cậu, "Anh không chia tay! Anh thà chết chứ không— á!"

Gã đuổi theo hướng cậu vừa đi, nhưng mới chạy được vài bước đã cảm thấy cơn đau nhói truyền đến từ mắt cá chân bị thương trước đó.

Gã đau đến mức phải khom người xuống, cơn đau ở mắt cá chân như xuyên vào tận xương tủy, khiến gã toát mồ hôi hột.

"Đình Đình! Đình Đình!!"

Tạ Kiến Ninh vẫn không bỏ cuộc, chân không cử động được, nhưng giọng lại càng gào to hơn.

Thẩm Thanh Đình quay đầu lại, vẻ mặt bực tức.

Cậu vốn không muốn bị người ta vây xem như thế này, vậy mà gã cứ liên tục gọi to tên cậu.

Những ánh mắt xung quanh có lẽ không có ác ý, nhưng chỉ riêng việc bị nhìn chằm chằm như vậy cũng đã khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.

Cậu lấy điện thoại ra, mở ứng dụng gọi xe, lập tức gọi một chiếc, định bụng sẽ tống khứ Tạ Kiến Ninh đi ngay lập tức.

Cậu bước nhanh đến cổng, nhờ bác bảo vệ ghi lại biển số xe trên màn hình, nhờ bác khi xe đến thì trông chừng gã để gã lên xe.

Sau đó, Thẩm Thanh Đình chạy về phía ký túc xá, không còn để ý đến người đang gào thét phía sau nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!