Chương 6: (Vô Đề)

"Tạ Kiến Ninh... dạo này có tìm em không?" Tạ Doanh hỏi như vậy.

Câu hỏi này từ miệng anh nói ra thật sự rất kỳ lạ

- trước đó người nói chuyện giữa bọn họ nên giải quyết thế nào anh sẽ không can thiệp, rõ ràng chính là anh.

Chỉ là, mặc dù trong lòng biết Thẩm Thanh Đình nhất định là người nói một không nói hai, Tạ Doanh vẫn không khỏi có chút lo lắng cậu sẽ mềm lòng quay lại, đặc biệt là... sau khi nhìn thấy thùng sơn trà không đề tên ở bệnh viện hôm đó.

Đến giờ Tạ Kiến Ninh vẫn nghĩ Thẩm Thanh Đình chỉ đang giận dỗi với mình, khi thấy Tạ Doanh còn khoe khoang: "Anh, anh xem, em đã nói gì, Đình Đình nhất định không nỡ bỏ em! Cho anh ăn sơn trà này, ngọt lắm!"

Tạ Doanh không quan tâm quả sơn trà trong tay Tạ Kiến Ninh, mà tự mình đi đến góc hộp bóc vài quả ăn.

Sơn trà quả thật rất ngọt, nhưng Tạ Doanh cắn vào miệng, chỉ cảm thấy chua chát.

Một chút không để ý, còn cắn rách tuyến thể trong miệng.....

Thẩm Thanh Đình có chút khó hiểu, cậu nghiêng đầu, chỉ "Dạ" một tiếng.

Thực ra, lúc hỏi ra Tạ Doanh cũng cảm thấy hối hận.

Đã nhịn được hai năm, sao không thể nhịn thêm vài ngày nữa?

Anh xoa xoa ngón tay, bổ sung vài câu giải thích: "Mấy hôm trước bố mẹ tôi đến, hiện đang ở bệnh viện chăm sóc. Họ thấy ở bệnh viện bất tiện, muốn đưa nó về quê chăm sóc. Ý tôi là..."

Tạ Doanh cứng đầu nói: "Tôi muốn nhắc nhở em một chút, lần này đi chắc chắn sẽ rất lâu, phỏng chừng Tạ Kiến Ninh mấy hôm nay nhất định sẽ điên cuồng oanh tạc em..."

... Tạ Doanh vừa nói vừa thầm mắng mình trong lòng, hành nghề nhiều năm như vậy, vậy mà lúc này lại có nghi vấn "Mình đang nói cái gì vậy".

Thẩm Thanh Đình không trả lời ngay. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại mở hé cửa sổ ra một khe nhỏ, lặng lẽ nhìn phong cảnh bên ngoài.

Tạ Doanh lúc này mới chú ý tới, trên dái tai Thẩm Thanh Đình đeo một chiếc hoa tai kim cương.

Viên kim cương rất nhỏ, lại rất sáng, lặng lẽ đính trên dái tai trắng nõn của Thẩm Thanh Đình.

Nội tâm phiền muộn của Tạ Doanh bỗng nhiên được chiếc hoa tai nhỏ bé này chữa lành.

Anh hít sâu vài hơi, xua tan hết những cảm xúc phiền muộn vừa dâng lên.

Không phải đã quyết định rồi sao, tuyệt đối không dùng những thủ đoạn xấu xa trước mặt Thẩm Thanh Đình? Tạ Doanh cười khổ nghĩ, chuyện đã quyết định không thể thay đổi, tình cảm đã trao đi, không thể xen lẫn bất kỳ chút toan tính nào.

Bình ổn tâm trạng chỉ trong vài giây, rất nhanh, Tạ Doanh lại khôi phục dáng vẻ thường ngày.

Anh không nói tiếp chuyện vừa rồi nữa, mà chuyển sang nói về bệnh tình của Tạ Kiến Ninh: "Nó bị thương không nặng, đều là vết thương ngoài da, nặng nhất là gãy xương. Bố mẹ tôi đến rồi, nó càng không lo lắng gì cả, ngày nào cũng ăn uống thả ga, vậy mà còn béo lên."

Thẩm Thanh Đình nhàn nhạt nói: "Đúng là phong cách của anh ta."

"Tóm lại, không nghiêm trọng, cũng đang hồi phục," Tạ Doanh lại nói, "Em... cũng đừng quá lo lắng, thật sự có chuyện gì nghiêm trọng, nó không tìm em, tôi cũng sẽ chủ động nói cho em biết."

Thẩm Thanh Đình đóng cửa sổ lại, chậm rãi quay đầu. Vẻ mặt cậu chân thành nhìn Tạ Doanh.

"Được, làm phiền anh rồi."

Vẻ mặt cậu có chút khó nói, khi mở miệng dường như đã phải hạ quyết tâm rất lớn: "Thật ra, em vẫn có chút lo lắng cho anh ta. Mấy năm trước em luyện tập bị ngã, cũng gãy xương, dưỡng thương thật sự rất đau đớn. Dù sao thì vẫn mong anh ta sớm bình phục."

Không muốn tiếp tục ở bên gã, nhưng vẫn hy vọng gã khỏe mạnh bình an. Đây có lẽ là chút thể diện và tôn nghiêm cuối cùng mà Thẩm Thanh Đình dành cho mối tình đã qua.

"Nhưng mà..." Thẩm Thanh Đình lại nói, "Trước đây em có chút mâu thuẫn, không muốn gặp anh ta, lại lo anh ta bị thương nặng, nhưng nếu anh nói anh ta đã khá hơn rồi thì tốt."

Hình như cậu rất ít khi nói nhiều như vậy, mỗi câu đều cách nhau nửa giây. Cậu nhìn Tạ Doanh chằm chằm, giọng nói rất nhẹ: "Cho nên, nếu được, sau này xin anh... đừng nhắc đến chuyện của anh ta với em nữa, được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!