Ngoại truyện 3
- Tuyến If
... Không biết có phải duyên phận đặc biệt hay không, trên đường lái xe về nhà, Tạ Doanh lại tình cờ gặp Omega đó.
Trong đầu anh lập tức hiện lên cái tên vừa tra được –
Thẩm Thanh Đình.
Tay anh nhanh hơn não, vô lăng xoay một cái, dừng lại ngay làn đường xe buýt.
Lúc lái tới đây, anh thậm chí còn vượt đèn đỏ.
Tạ Doanh: "..."
Chưa kịp nghĩ ra lời mở đầu, xe đã vội vàng dừng lại trước mặt cậu.
Cậu khẽ giật mình, lùi lại hai bước.
Tạ Doanh hạ cửa kính xe xuống, do dự không biết nên giải thích thế nào. Vừa mới nghĩ được câu mở đầu thì phía sau đã vang lên tiếng còi xe inh ỏi.
Xe buýt đã đến trạm, đang giục anh nhanh chóng lái đi.
Tạ Doanh bất đắc dĩ đạp ga, lủi thủi lái xe đi.
— Nhưng cũng không lái đi quá xa, cách đó chừng mười mấy mét có một đường phụ. Anh quyết tâm dừng xe lại bên đường.
Đèn đỏ cũng vượt rồi, làn xe buýt cũng chiếm rồi, lại vi phạm thêm cái gì nữa thì thôi khỏi cần bằng lái luôn cho rồi.
Tạ Doanh tự giễu nghĩ, hay là sau này xin văn phòng luật sư cấp cho anh một tài xế riêng cho xong.
Phía sau, Thẩm Thanh Đình đang giúp một cụ già đi lại khó khăn lên xe.
Cậu chật vật xoay sở với chiếc xe lăn của cụ, túi xách của mình cũng trượt xuống đất.
Cậu quay đầu nhìn túi của mình, không để ý lắm, chỉ tiếp tục nghiên cứu xem làm thế nào để hạ đường dốc cho người khuyết tật xuống.
Tạ Doanh nhìn thấy cảnh này qua kính chiếu hậu.
Anh vội vàng tắt máy, xuống xe, chạy đến bên cạnh cậu cùng giúp đỡ cụ già lên xe buýt.
Anh lại quay lại nhặt túi của Thẩm Thanh Đình lên, phủi sạch bụi đất đưa lại cho cậu.
"Đồ đạc cầm cho kỹ, đừng để rơi—" Tạ Doanh chưa nói xong đã bị cắt ngang.
Tài xế xe buýt đóng cửa lại.
"..." Tạ Doanh cứng họng, "Bác tài, tôi xuống xe! Tôi không đi!"
Anh muốn nhân cơ hội này nói chuyện với cậu, quay đầu tìm kiếm bóng dáng cậu thì lại thấy cậu đang hoảng hốt.
Ánh mắt cậu nhìn anh vừa kinh hãi vừa đầy cảm kích, biểu cảm phức tạp khiến anh bật cười.
Sau đó, cậu vội vàng theo sau anh, vội vàng xuống xe buýt—
À, thì ra cậu cũng không đi chuyến xe này. Lúc này Tạ Doanh mới hiểu được sự cảm kích và kinh hãi trong mắt cậu đến từ đâu.
Người này thú vị thật, rõ ràng bản thân không đi chuyến xe này, nhưng vì giúp đỡ người khuyết tật mà bị tài xế hiểu lầm là hành khách bình thường, vậy mà cậu lại không biết giải thích. Nếu không phải anh cũng xuống xe, Thẩm Thanh Đình đã bị chiếc xe này chở đi mất rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!