Ngoại truyện 2
Máy bay hạ cánh, điện thoại của Tạ Doanh rung lên liên hồi.
Anh vội vàng liếc nhìn, chọn lọc những thông tin công việc quan trọng để trả lời, sau đó đứng dậy lấy hành lý của mình trên giá..... Không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa, anh đứng ở lối đi chật hẹp trong khoang máy bay, chờ máy bay ngừng lăn bánh.
Đi công tác ba ngày rồi, tròn ba ngày không gặp được thầy Tiểu Thẩm!
Luật sư Tạ nóng lòng như lửa đốt, cuối cùng cũng xếp hàng lên được taxi, vừa lên xe đã nói với tài xế: "Tôi đang vội, chạy nhanh giúp tôi."
Tài xế: "?"
Chỉ nghe nói vội vàng bắt máy bay, chưa từng nghe nói xuống máy bay cũng vội vàng...
Tuy nhiên, dưới sự thúc giục liên tục của Tạ Doanh, tài xế vẫn lái xe rất nhanh. Bốn mươi phút sau, cuối cùng Tạ Doanh cũng về đến nhà.
Anh vội vàng bước vào thang máy, bánh xe của vali kéo lê trên mặt đất kêu lạch cạch.
Anh bắt chuyến bay sớm nhất để trở về, về nhà tắm rửa dọn dẹp một chút, chắc chắn có thể kịp ăn trưa cùng Thẩm Thanh Đình.
Nói sao nhỉ, ba ngày nay toàn ăn đồ ăn nhanh, anh cũng hơi không quen, rất nhớ những bữa ăn lành mạnh thanh đạm như nước hàng ngày của thầy Tiểu Thẩm.
Anh vừa mở cửa nhà ra, mùi khói cháy xộc thẳng vào mặt.
Tạ Doanh sững người, phản ứng đầu tiên là... nhà mình bị cháy sao?
Anh ném vali sang một bên, dè dặt bước về phía phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ chính khép hờ, rèm cửa kéo kín mít, căn phòng tối om.
Thế nhưng Tạ Doanh vẫn có thể nhìn thấy đôi dép quen thuộc ở chân giường.
Thẩm Thanh Đình đang ở nhà. Cậu đang ở trong phòng ngủ... ngủ.
Tạ Doanh chớp chớp mắt, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Anh chợt nhận ra, thì ra mùi hương lan tỏa trong phòng này chính là mùi pheromone của mình.
Tim anh đập thình thịch.
Anh đi công tác ba ngày rồi, mùi pheromone căn bản không thể lưu lại lâu như vậy. Mùi hương còn sót lại trong phòng này bây giờ chỉ có thể là...
Cửa phòng ngủ chính được đẩy nhẹ ra, Tạ Doanh cẩn thận bước vào.
Giữa chiếc giường rộng lớn có một ụ nhỏ nhô lên rõ ràng
- một ụ nhỏ được chất thành từ một đống áo sơ mi trắng quen thuộc.
Tạ Doanh nín thở, đưa tay vén lớp áo ngoài cùng, đào một lỗ nhỏ trên ụ nhỏ đó.
Thẩm Thanh Đình đang ngủ yên bên trong, khuôn mặt cậu đỏ bừng, thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Trong giấc mơ, cậu cũng cảm nhận được sự khó chịu, lông mày nhíu chặt.
Lớp quần áo dày che phủ hơi thở được dời đi, có thể thở được nhưng lại càng thêm bồn chồn vì thiếu sự vỗ về của pheromone.
Lông mi của Thẩm Thanh Đình run rẩy, đôi mắt từ từ mở ra.
Đôi mắt đen láy ngập tràn sương mù, khóe mắt ửng đỏ nhạt do ảnh hưởng của kỳ ph. át t. ình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!