Chương 45: Hết chính văn

Mới mười tám đôi mươi yêu đương đã thích thể hiện, vậy mà Tạ Doanh ba mươi tuổi rồi yêu vào cũng chẳng kém cạnh gì.

Chuyện của anh và Thẩm Thanh Đình, anh chẳng muốn giấu, mà cũng chẳng giấu được.

Chỉ là việc đưa Thẩm Thanh Đình về nhà, vì lý do này nọ nên đã trì hoãn một thời gian.

Mấy hôm trước, Thẩm Thanh Đình nói vở kịch múa của cậu vốn định công chiếu cuối năm, nhưng hình như gặp chút vấn đề kỹ thuật, giờ xem ra chắc phải lùi đến khoảng tháng hai năm sau mới bắt đầu diễn được.

Có thêm hai tháng chuẩn bị, thời gian của Thẩm Thanh Đình cũng dư dả hơn một chút. Tạ Doanh suy nghĩ một hồi, quyết định chọn một ngày trong dịp nghỉ lễ Quốc Khánh để đưa Thẩm Thanh Đình về nhà ăn cơm – chỉ một ngày thôi, một ngày là đủ rồi, những lúc khác, vị luật sư họ Tạ chỉ muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người.

Cuối cùng, bữa cơm này được ấn định vào đúng ngày Quốc Khánh. Hơn nữa, sáng sớm Tạ Doanh đã lái xe đưa Thẩm Thanh Đình về đến nhà vừa kịp bữa trưa, chiều đi dạo loanh quanh, tối ăn cơm xong thì lập tức quay về.

Mẹ Tạ bất lực nói: "... Ai đuổi theo sau lưng con thế hả?"

Tạ Doanh làm như không nghe thấy, chỉ chăm chú xới cơm trong bếp.

Mẹ Tạ chẳng quản được anh, cũng chẳng buồn nói thêm, quay lại phòng ăn chăm sóc Thẩm Thanh Đình đang e dè..... Cậu cầm đũa bằng tay phải, ngồi cạnh bàn ăn vô cùng căng thẳng, ánh mắt cứ đảo đi đảo lại không biết nên nhìn vào đâu.

"Sao Tiểu Ninh vẫn chưa về... thật là." Mẹ Tạ lẩm bẩm hai câu, rồi lại cười nói với Thẩm Thanh Đình: "Em trai của Tiểu Doanh vẫn chưa về, không đợi nó nữa, chúng ta ăn trước nhé."

Nói rồi, bà gắp mỗi món một ít vào chén của Thẩm Thanh Đình, khách sáo nói: "Cơm nhà thôi, con cứ ăn thoải mái, đừng ngại nhé."

Thẩm Thanh Đình vội vàng lắc đầu: "Không đâu, không đâu ạ."

Bố mẹ Tạ Doanh đều là người dễ gần, càng nhìn Thẩm Thanh Đình càng thấy vừa lòng – thế hệ của họ, cách thể hiện sự yêu mến với một người trẻ tuổi mới quen biết thường là... gắp thật nhiều thức ăn cho người đó.

Chén cơm trước mặt Thẩm Thanh Đình sắp chất thành núi.

Có lẽ đã biết trước nghề nghiệp và những món Thẩm Thanh Đình kiêng, bữa cơm này đã được nấu khá thanh đạm, nhưng... vẫn còn xa mới đạt đến yêu cầu "thanh đạm" của cậu.

Cậu không tiện nói ra, cũng không nỡ để thừa lại mấy miếng thịt trong bát. Cậu dùng đũa chọc chọc miếng thịt trong chén, chuẩn bị tâm lý xong xuôi mới gắp lên bỏ vào miệng –

Thì bị Tạ Doanh chặn ngang.

Miếng thịt ba chỉ kho tàu đó bị Tạ Doanh dùng đũa gắp mất bỏ vào chén mình.

Hành động giành ăn đáng ghét trong mắt người khác, đối với Thẩm Thanh Đình lại là một sự cứu rỗi thực sự.

Cậu len lén nhìn Tạ Doanh, ánh mắt như đang van nài "Mau giúp em ăn hết chỗ thịt còn lại đi".

Tạ Doanh lắc đầu cười cười, dứt khoát đổi chén của cậu sang trước mặt mình – Thẩm Thanh Đình đã sớm gắp hết rau trong chén rồi.

"Đã bảo mẹ đừng gắp thịt cho Tiểu Thẩm rồi, em ấy không ăn." Tạ Doanh nói với mẹ. "Mẹ gắp cho em ấy miếng thịt ba chỉ béo ngậy thế này, giờ em ấy mà ăn, về đến nhà lại phải nhịn mấy bữa để giảm cân cho bằng được. Cần gì phải thế chứ?"

Mẹ Tạ nhỏ giọng nói: "Mẹ thấy Tiểu Thẩm gầy quá... sợ cháu nó thiếu dinh dưỡng."

Tạ Doanh: "Nhà hát nghệ thuật có chuyên gia dinh dưỡng riêng lên thực đơn cho họ rồi, ăn chay nhưng dinh dưỡng không thiếu gì đâu. Mẹ ơi, chế độ ăn của người ta rất khoa học, mẹ không cần phải lo."

Mẹ Tạ nhiệt tình nói: "Vậy được, không ăn thịt thì ăn nhiều rau lên con—"

Nói rồi, lại định gắp thức ăn cho Thẩm Thanh Đình.

Tạ Doanh: "... Thôi được rồi, mẹ muốn gắp thì gắp đi, con cũng chẳng quản được mẹ."

Lúc này, bố Tạ vẫn im lặng nãy giờ mới lên tiếng cười.

"Con còn chẳng quản được chúng ta? Trong nhà này có ai mà con quản được chứ." Ông cười với Thẩm Thanh Đình, nói: "Đứa lớn nhà hai bác ấy mà, hầy, hai bác bó tay với nó rồi. Sau này á, phải nhờ cháu quản nó thôi."

Tay Thẩm Thanh Đình khựng lại, suýt làm rơi cả đũa xuống bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!