Chương 42: (Vô Đề)

Thẩm Thanh Đình đã xin nghỉ hai ngày.

Giáo viên ở nhà hát rất thông cảm cho cậu... khó khăn lắm mới có được một mối tình, lại còn thông báo cho cậu kết quả của buổi tuyển chọn – thầy Tiểu Thẩm đã chắc suất được chọn, thực lực không cần bàn cãi – rất chu đáo cho cậu nghỉ thêm một ngày.

Cặp đôi nhỏ lần đầu tiên hoàn thành việc đánh dấu, bắt đầu cuộc sống như đôi chim liền cánh, đi đâu cũng dính lấy nhau.

Khi Tạ Doanh nấu ăn, Thẩm Thanh Đình phải bê một chiếc ghế nhỏ ngồi trong bếp xem; khi Thẩm Thanh Đình xem video biên đạo múa, Tạ Doanh cũng phải ôm cậu vào lòng mới yên tâm.

Nũng nịu, dính nhau, chẳng ai thấy phiền.

Sau khi biết kết quả tuyển chọn, hai người còn tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà để ăn mừng.

"Ban đầu... vì bị bong gân, em cũng chẳng dám hy vọng nhiều." Thẩm Thanh Đình ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa trong căn phòng ngủ bí mật, nói, "Không ngờ vẫn kịp."

"Vậy thì không lâu nữa, số đĩa CD trong phòng này lại sẽ tăng thêm một chiếc rồi!" Tạ Doanh cười nói.

Thẩm Thanh Đình gãi gãi mặt, gật đầu đáp nhỏ một tiếng.

Mặt cậu áp vào đầu gối, chiếc má lúm đồng tiền nhỏ bị che khuất.

Tạ Doanh lại muốn nghịch ngợm, đưa ngón trỏ chọc chọc vào giữa má và đầu gối cậu, nhất định phải chọc trúng chiếc má lúm đồng tiền nhỏ đó mới chịu thôi.

Thẩm Thanh Đình không chịu nổi sự quấy rầy này.

Cuối cùng, cậu được giải cứu bởi tiếng chuông điện thoại của Tạ Doanh.

Người gọi là vị nam thần số một của họ, anh ta gọi điện đến giục Tạ Doanh viết báo cáo.

Ý của công ty luật là để hai người họ mỗi người viết một bài cảm nghĩ về chuyến giao lưu này, rồi phát hành nội bộ trong công ty.

Thẩm Trạch Châu càu nhàu nói: "Mẹ nó, có tác dụng gì chứ? Làm mấy cái hình thức này."

Tạ Doanh phụ họa theo than phiền vài câu rồi cúp máy.

Sau khi cúp máy, Thẩm Thanh Đình tựa vào vai anh, nhỏ giọng nói: "Vậy mà còn phải viết báo cáo học tập nữa sao? Cả các luật sư hợp danh cũng phải làm mấy việc này à? Vất vả quá đi."

Tạ Doanh bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, rồi anh nói: "Cũng may không vất vả bằng em ngày nào cũng phải luyện tập. Em mới quay lại chưa được bao lâu, buổi tuyển chọn cho vở diễn tiếp theo đã dễ dàng vượt qua rồi."

Anh ôm lấy vai Thẩm Thanh Đình, vừa nói vừa cảm thấy xót xa trong lòng: "Thầy Tiểu Thẩm, em đã rất cố gắng rồi."

Thẩm Thanh Đình nói: "Không đâu... là do giáo viên ưu ái em, nên mới để em được chọn."

Tạ Doanh lắc đầu không đồng ý: "Lại tự ti rồi."

Thẩm Thanh Đình cúi đầu cười cười, không nói gì nữa.

Nhắc đến chuyện tuyển chọn diễn xuất, Tạ Doanh đột nhiên nhớ ra một chuyện.

"Lần trước người đó là ai?"

Thẩm Thanh Đình: "? Người nào?"

Tạ Doanh cau mày nói: "Alpha 'tốt bụng' cho em mượn pheromone đó."

Thẩm Thanh Đình: "..."

Cậu muốn giải thích một chút, vì lọ pheromone này cậu cũng đã đưa phiếu ăn nhà hàng để trao đổi. Nhưng mà... cái "trao đổi" này, không biết vì sao, Thẩm Thanh Đình luôn cảm thấy cách nói như vậy có chút... kỳ lạ.

Cậu chớp chớp mắt, băn khoăn không biết nên giải thích thế nào: "Cái này nên coi là một loại... giúp đỡ chứ? Em có đưa cho anh Tiểu Nhạc một số thứ để cảm ơn mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!