Chương 4: (Vô Đề)

Cuối cùng, hai người hẹn gặp nhau vào tối hôm sau.

Trùng hợp thay, nhà hát Nghệ thuật Hải Thành gần đây sắp dàn dựng một vở múa kịch mới, đối tác đang đàm phán hợp tác tình cờ lại tìm đến văn phòng luật sư nơi Tạ Doanh làm việc để thực hiện thẩm định.

Cuộc đàm phán được sắp xếp vào ngày hôm sau, địa điểm ngay tại nhà hát.

"À, vậy thì... ?" Thẩm Thanh Đình không hiểu lắm tại sao Tạ Doanh lại nói với cậu chuyện này.

"Vậy nên, mai tôi tình cờ phải đến nhà hát của em." Tạ Doanh nói, "Chắc là vào buổi chiều, nếu em rảnh, chúng ta có thể cùng nhau ăn tối, thế nào?"

Thẩm Thanh Đình: "..."

Cậu chớp mắt, cố gắng nghĩ ra một lý do nào đó nghe không quá thẳng thừng để từ chối Tạ Doanh.

Thẩm Thanh Đình luôn sống khá khép kín, bạn bè thân thiết chỉ có một vài người – ngay cả bữa tiệc liên hoan của nhà hát cậu cũng không muốn tham gia, huống hồ là đi ăn tối với anh trai của người yêu cũ.

May mắn thay, Tạ Doanh cũng không nhắc lại chuyện này nữa, cứ như một lời mời xã giao thông thường, nói xong là thôi. Anh nói: "Nếu chưa chắc chắn thì cứ để mai tính, nếu em bận thì thôi vậy."

Cớ làm sao cũng có, muốn tìm việc để làm thì kiểu gì cũng tìm được. Thẩm Thanh Đình thở phào nhẹ nhõm: "Dạ, vậy mai gặp, em đưa vé cho anh."

Sau đó cúp máy.

Thẩm Thanh Đình nghĩ rằng mình đã khéo léo từ chối Tạ Doanh, nhưng lại không biết ở đầu dây bên kia, Tạ Doanh đang chống cằm thở dài khe khẽ.

Thật khó hẹn mà, Tạ Doanh nghĩ.

Hôm sau, quả nhiên Tạ Doanh đến.

Lúc đó Thẩm Thanh Đình đang tập luyện – vở múa kịch họ đang biểu diễn có ít suất diễn vào các ngày trong tuần, chỉ được sắp xếp vào thứ ba và thứ năm hàng tuần, hôm nay không có buổi diễn, Thẩm Thanh Đình đang tập dượt.

Đang tập dở, giáo viên dạy múa đột nhiên dừng nhạc, lo lắng nói với mọi người: "Trưởng đoàn đến rồi, mọi người thể hiện cho tốt nhé!"

Nói xong chưa đầy mười phút, cửa phòng tập đã chật kín người.

Ban đầu Thẩm Thanh Đình không để ý lắm, nhưng không thể làm ngơ trước một người quá cao và nổi bật trong đám đông, cậu liếc nhìn bằng khóe mắt –

Thì ra là Tạ Doanh!

Hóa ra, cuộc đàm phán giữa trưởng đoàn nhà hát và đối tác diễn ra rất thuận lợi, trưởng đoàn nhiệt tình mời họ đi tham quan khắp nơi trong nhà hát, chiêm ngưỡng không khí tập luyện thường ngày.

Vở múa kịch của họ hiện đang là vở diễn nổi nhất, nên phòng tập múa đương nhiên trở thành địa điểm tham quan đáng tự hào nhất.

Thẩm Thanh Đình tranh thủ giờ nghỉ ngơi nhìn ra ngoài.

Tạ Doanh quá nổi bật, cậu nhìn thấy anh ngay lập tức. Cậu vẫy tay, mỉm cười nhẹ với anh như một lời chào hỏi.

Tạ Doanh cũng đáp lại cậu bằng một nụ cười, rồi giơ hai ngón tay cái lên như một lời khen ngợi.

Thẩm Thanh Đình cười ngại ngùng.

Thời gian nghỉ ngơi rất ngắn, năm phút sau họ lại tiếp tục bài tập tiếp theo. Thẩm Thanh Đình toàn tâm toàn ý tập trung vào điệu múa, không còn thời gian để ý đến người bên ngoài cửa sổ.

Cậu không trang điểm, chỉ vội vàng buộc tóc dài ngang vai thành búi lỏng lẻo, vài sợi tóc mai không được buộc gọn bay nhẹ theo từng động tác uyển chuyển của cậu, ngay cả một vài sợi tóc cũng khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Bên ngoài phòng tập múa, trưởng đoàn giới thiệu với mọi người: "Những đứa trẻ này hầu hết đều vào nhà hát ngay sau khi tốt nghiệp, đều là những người rất có năng khiếu và chăm chỉ..."

Tạ Doanh vừa nghe trưởng đoàn giới thiệu vừa dán mắt vào người trong phòng – phòng tập múa có cửa sổ ở cả hai bên, có thể nhìn thấy rõ mọi người bên trong.

Ánh mắt anh dõi theo từng động tác của một người nào đó, nhìn người đó ghép từng động tác múa đơn giản lại thành một tác phẩm tao nhã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!