Nụ hôn kết thúc, Tạ Doanh vòng tay ôm eo Thẩm Thanh Đình từ phía sau, không cho cậu xuống xe.
"Tiểu Thẩm," Anh đặt cằm lên vai cậu, môi lướt qua dái tai Thẩm Thanh Đình khi nói, "Tối nay đến nhà anh được không? Chúng ta đều đã gặp mặt phụ huynh rồi mà."
Thẩm Thanh Đình đỏ mặt, đưa tay định mở cửa xe, nhưng cánh tay siết chặt quanh eo cậu quá mạnh, cậu làm thế nào cũng không thoát ra được..... Mà thật ra, cậu cũng không quá cố gắng để thoát ra.
Cậu nghiêng người sang trái, Tạ Doanh đuổi theo sang trái; cậu nghiêng sang phải, Tạ Doanh lại đuổi theo sang phải.
Cuối cùng, Tạ Doanh ở phía sau đưa tay nắm lấy cằm cậu, hôn say đắm rồi nói: "Tiểu Thẩm, em đã trốn khỏi nhà anh hai lần rồi, lần thứ ba này không thoát được đâu."
Lời nói của Thẩm Thanh Đình bị chặn lại trong miệng, cậu lại cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ xinh, hai tay cũng ôm chặt lấy cánh tay Tạ Doanh.
Ánh đèn trong bãi đỗ xe ngầm mờ ảo, bên trong xe chỉ bật một chiếc đèn trần nhỏ.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên người Thẩm Thanh Đình, làm chiếc áo sơ mi màu xanh bạc hà của cậu trở nên hơi trong suốt. Trên cổ tay cậu, những viên ngọc trai trắng điểm xuyết giữa vài bông hoa mai nhỏ, càng thêm hài hòa với làn da trắng nõn của cậu.
Tạ Doanh nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Đình, ngón tay lướt trên chiếc vòng tay đó. Anh lưu luyến buông cậu ra, trán mình chạm vào trán cậu, khẽ nói: "Vậy chúng ta về nhà."
Thẩm Thanh Đình cụp mắt xuống, hàng mi run rẩy: "Được."
Về đến nhà, Thẩm Thanh Đình vừa đẩy cửa ra đã bị Tạ Doanh ôm chặt lấy hôn tới tấp.
Cánh cửa sau lưng đóng sầm lại, cậu bị anh đẩy, loạng choạng ngã xuống ghế sofa.
Chiếc ghế sofa da mềm mại chịu đựng sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành, phát ra một tiếng kêu cọt kẹt. Âm thanh này nhanh chóng bị át đi bởi một tiếng r. ên rỉ khe khẽ.
Tạ Doanh vội vàng vu. ốt ve khuôn mặt Thẩm Thanh Đình, hỏi không rõ ràng: "Hôm nay... ba mẹ em có hài lòng không?"
Mắt Thẩm Thanh Đình đỏ hoe, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, cậu ôm chặt cổ Tạ Doanh, nhỏ giọng đáp: "Hài... hài lòng..."
Tạ Doanh hôn lên những giọt nước mắt của cậu, ngón tay nâng cằm nhỏ của cậu lên để cậu nhìn thẳng vào mình.
"Thẩm Thanh Đình, trên đường về vừa rồi, anh cứ nghĩ mãi..."
Tạ Doanh ngồi thẳng dậy, một chân quỳ trên ghế sofa.
Anh cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Đình, nghiêm túc nói: "Sau hôm nay, anh có thể coi như... một sự xác nhận không?"
Nghe vậy, Thẩm Thanh Đình cũng ngồi dậy.
Khóe mắt cậu ửng đỏ, cúc áo trước cổ bị cởi ra một nút, búi tóc trên đầu cũng hơi lỏng ra, đôi khuyên tai xinh đẹp cũng đã được Tạ Doanh cẩn thận tháo ra trong lúc nãy.
Vẻ ngoài được chuẩn bị tỉ mỉ cho buổi hẹn hò giờ đã trở nên rối bời, nhưng vẻ rối bời này lại càng tô điểm thêm cho cậu một vẻ đẹp khác lạ.
Cậu không trả lời thẳng câu hỏi của Tạ Doanh, chỉ khẽ nói: "Em... chưa từng dẫn ai khác đến gặp họ."
Đôi môi cậu sưng đỏ vì nụ hôn vừa rồi, nhưng cậu vẫn nhẹ nhàng nói với "thủ phạm" những lời khiến người ta không khỏi rung động.
"Vừa rồi... cũng đã nói với anh rồi, em không muốn ba mẹ lo lắng, nên rất nhiều chuyện, nếu không thực sự chắc chắn em sẽ không nói với họ..."
... Đối với Thẩm Thanh Đình, những lời này đã là giới hạn rồi.
Cậu cứ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt Tạ Doanh, nhưng ánh mắt chăm chú của anh quá mãnh liệt khiến cậu không thể nào phớt lờ được. Ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu đó khiến Thẩm Thanh Đình không khỏi run rẩy.
Tạ Doanh lại đưa tay v. uốt ve khuôn mặt cậu, lòng bàn tay lướt qua như có dòng điện chạy qua, khiến Thẩm Thanh Đình không kiềm được mà run lên.
Cậu nắm lấy tay anh, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Tạ Doanh, em..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!