Trở về ký túc xá, Thẩm Thanh Đình vừa mở cửa đã giật nảy mình.
Ôn Tinh khoanh tay, cười tủm tỉm đứng ở cửa chờ cậu.
"......" Thẩm Thanh Đình chột dạ giấu bó hoa nhài sau lưng, ánh mắt lảng tránh, mang theo vẻ hốt hoảng, "Ôn... Ôn Tinh, tối muộn rồi cậu đứng ở cửa làm gì thế?"
Ôn Tinh làm một động tác hít sâu đầy khoa trương, nói: "Ái chà — Tôi cứ tưởng chỗ nào cháy cơ, sợ quá trời nên ra xem thử. Ai ngờ đâu ngoài kia không có cháy, chỉ có một Omega quen thuộc mang theo mùi hương lạ hoắc."
Thẩm Thanh Đình: "..."
Ở nhà nói không lại Ôn Tinh, ra ngoài nói không lại Tạ Doanh, Thẩm Thanh Đình thầm than thở sự vụng về của mình.
Cậu chen qua người Ôn Tinh, đặt bó hoa và đĩa CD xuống, ngượng ngùng nói: "Tôi... tối qua..."
Ôn Tinh áp sát vào cậu, làm điệu bộ ôm ngực như Tây Thi, giọng điệu bi thương: "Đình Đình à, đêm qua cậu không về ký túc, tôi lo muốn chết luôn, suýt nữa thì báo cảnh sát rồi đấy."
Thẩm Thanh Đình rất muốn nói "Cậu lo lắng như vậy mà cũng không chủ động hỏi tôi", nhưng lại nghĩ nếu mình thật sự nói ra, Ôn Tinh chắc chắn sẽ tiếp tục trêu chọc mình. Cậu đắn đo một hồi, quyết định vẫn là không nên đôi co với Ôn Tinh, bèn cúi đầu mân mê bó hoa, không nói gì nữa.
Nhưng Ôn Tinh vẫn không chịu buông tha cậu: "Ôi chao ôi chao, trong ký túc xá hết cả bình cắm hoa rồi."
Đầu Thẩm Thanh Đình sắp rúc vào ngực, tai cũng nóng bừng. Cậu xua tay với Ôn Tinh, nhỏ giọng cầu xin: "... Ôn Tinh."
Ôn Tinh đắc ý hừ một tiếng, không trêu chọc cậu nữa, khoanh tay lững thững đi đến giường mình, nói: "Theo tôi thấy, anh chàng đẹp trai này đáng tin đấy!"
Trong lòng ít nhiều cũng biết đây chỉ là lời khách sáo của Ôn Tinh, nhưng nghe thấy câu khen ngợi Tạ Doanh này, Thẩm Thanh Đình vẫn cảm thấy vui vẻ. Cậu cất poster và đĩa CD đi, nhỏ giọng đáp lại một tiếng "Ừm".
Nói chuyện với Ôn Tinh được vài câu thì tin nhắn của Tạ Doanh lại đến.
Tạ Doanh đã về đến nhà. Anh gửi một tin nhắn thoại, nói: "Tiểu Thẩm, ngày mai em đến nhà hát phải không? Chiều mấy giờ thì rảnh?"
Thẩm Thanh Đình trả lời: "Hai ngày nay em đang tập phục hồi chức năng, chắc sẽ không quá muộn, có thể khoảng bốn giờ chiều là xong."
Tạ Doanh "À" một tiếng, rồi trả lời: "Nhưng anh năm rưỡi mới tan làm — thầy Tiểu Thẩm, vậy em đợi anh một lát được không? Anh từ văn phòng luật sư đến nhà hát mất khoảng hai mươi phút, chắc tầm sáu giờ sẽ đến."
Thẩm Thanh Đình chớp chớp mắt, nghe đi nghe lại tin nhắn thoại này mấy lần, thậm chí còn chuyển thành dạng văn bản — đương nhiên không phải vì không nghe rõ hay thật sự muốn nghe nhiều lần, chủ yếu là...
Cậu có điều muốn trả lời Tạ Doanh nhưng lại ngại nói ra, trong lúc luống cuống chỉ có thể nghe đi nghe lại tin nhắn thoại của Tạ Doanh để che giấu sự bối rối cùng với... một chút e thẹn của mình.
Cậu đưa điện thoại lên miệng mấy lần, lắp bắp nói được vài chữ rồi lại vội vàng hủy bỏ.
Lặp đi lặp lại vài lần, Thẩm Thanh Đình khô khan trả lời: "Ngày mai... sau khi em xong việc sẽ về ký túc xá trước, nếu không thì anh đến ký túc xá đi, chúng ta lại... cùng nhau đi ra ngoài..."
Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như nhắm mắt gửi đoạn tin nhắn này đi.
Không biết từ lúc nào Ôn Tinh đã ngồi trước mặt cậu, hai tay ôm mặt, vẻ mặt khoa trương nhìn cậu.
Thẩm Thanh Đình: "..."
Cậu khó khăn né tránh ánh mắt tò mò của Ôn Tinh, nhỏ giọng nói: "Tôi đi tắm đây!"
Tuy có thể trốn vào phòng tắm để tránh sự trêu chọc của Ôn Tinh, nhưng lại không thể trốn tránh được chút ngọt ngào kỳ lạ trong lòng.
Thẩm Thanh Đình mím chặt môi, nhưng ý cười nơi khóe mắt lại không sao giấu được, lúm đồng tiền nhỏ trên má cũng càng lúc càng rõ.
Cậu túm lấy một nắm tóc — dây buộc tóc tối qua bị Tạ Doanh làm rơi mất vẫn chưa tìm thấy.
Thẩm Thanh Đình đang chải tóc thì chợt phát hiện ra...
Vành tai trống trơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!