Mùi pheromone của Tạ Doanh gần như thiêu đốt cả căn phòng.
Tóc mai của Thẩm Thanh Đình ướt đẫm, cậu không thể phân biệt được đó là nước mắt từ khóe mi hay mồ hôi do nóng bức, chỉ biết chút ẩm ướt đó nhanh chóng bị Tạ Doanh hôn đi, rồi lại phủ lên một luồng nhiệt mới.
Cậu ôm chặt cổ Tạ Doanh, môi run rẩy hôn trộm lên cằm anh.
Tạ Doanh lập tức nhận ra hành động nhỏ của cậu, mỉm cười nghiêng đầu hôn cậu.
Sợi dây buộc tóc lỏng lẻo bị Alpha kéo ra, mái tóc mềm mại xõa tung trên ghế sofa, những sợi tóc đen tương phản với khóe mắt và đôi môi ửng đỏ của Thẩm Thanh Đình, sự tương phản quá rõ ràng khiến Tạ Doanh ngứa ngáy trong lòng.
Anh nắm lấy cằm Thẩm Thanh Đình, ngậm lấy đôi môi sưng đỏ của Omega, nói mơ hồ: "Thầy Tiểu Thẩm xinh đẹp quá."
Chỉ là một lời khen đơn giản nhưng Thẩm Thanh Đình vẫn cảm thấy xấu hổ. Cậu khẽ rên lên một tiếng, không rõ là r. ên rỉ hay thở gấp.
Tạ Doanh khựng lại——
Anh ngồi thẳng dậy khỏi ghế sofa, hai tay chống xuống hai bên cánh tay Thẩm Thanh Đình. Anh cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt của Omega.
Đôi mắt Thẩm Thanh Đình long lanh nước, má cậu ửng hồng từ dái tai lan ra khắp mặt. Mái tóc dài xõa tung ra sau đầu, nhưng lại có vài sợi tóc dính trên trán.
Cậu nhìn Tạ Doanh, trong mắt có sự bối rối, bất an, xấu hổ và cả cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại không có ý từ chối.
Tạ Doanh nhìn cậu rất lâu, lâu đến mức lồng ng. ực như có lửa đốt.
Kể từ khi phân hóa, mùi pheromone này vẫn luôn đi theo anh. Không ngờ mười mấy năm trôi qua, vào đêm nay, anh lại cảm thấy pheromone của mình nóng đến mức sắp không chịu nổi.
Tạ Doanh đưa tay cởi cúc áo, ánh mắt tìm kiếm sự đồng ý của Thẩm Thanh Đình.
"... Được không?"
Chiếc áo sơ mi đã nhăn nhúm bị anh ném xuống ghế sofa, Tạ Doanh lại v. uố. t ve khuôn mặt Thẩm Thanh Đình, nhẹ giọng hỏi: "... Được không em?"
Thẩm Thanh Đình cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt của Alpha.
Mặt cậu cũng nóng bừng, muốn chui vào lòng Tạ Doanh, nhưng tay chạm vào làn da trần của anh lại khiến cậu rụt tay lại như bị điện giật.
Tạ Doanh bật cười trước hành động của cậu, anh nắm lấy cánh tay Thẩm Thanh Đình vòng qua vai mình, nửa ôm nửa bế cậu ngồi trước mặt, nhỏ giọng nói: "Thầy Tiểu Thẩm đáng yêu quá đi."
Thẩm Thanh Đình quay mặt đi không nhìn anh, áp mặt vào vai Tạ Doanh, nhiệt độ cao đến mức không thể bỏ qua.
Tạ Doanh cười thầm một lúc, không tiếp tục trêu chọc Omega mặt mỏng nữa. Anh kéo Thẩm Thanh Đình ra khỏi vai mình, hai tay nâng mặt cậu lên, hai người chạm trán vào nhau, thỉnh thoảng chạm môi rồi trao nhau một nụ hôn ngọt ngào.
Không biết từ lúc nào, hai tay Thẩm Thanh Đình đã vòng lại ôm lấy Alpha trước mặt. Cậu ngồi trên đùi Tạ Doanh, hai chân nhẹ nhàng quấn quanh eo thon chắc của anh.
Tạ Doanh vẫn không ngừng hôn lên khóe mắt và má cậu. Anh xoa xoa dái tai Thẩm Thanh Đình, khẽ hỏi: "Em biết làm không?"
Cơ thể trong lòng anh khẽ cứng đờ.
Tạ Doanh tưởng Thẩm Thanh Đình lại thẹn thùng, đưa tay bế cậu lên, cười nói: "Trốn cái gì?"
Thẩm Thanh Đình do dự nửa giây, mặt càng đỏ hơn. Mắt cậu đảo qua đảo lại, cứ thế nào cũng không nhìn thẳng vào Tạ Doanh, hai tay cũng ngượng ngùng xoa xoa ngón tay.
Thẩm Thanh Đình cắn môi, giọng nhỏ như muỗi kêu: "... Không biết."
Hơi thở của Tạ Doanh khựng lại
- vốn chỉ là một câu hỏi bông đùa, không ngờ lại nhận được câu trả lời nghiêm túc đến không ngờ.
Môi Tạ Doanh mấp máy, anh không muốn nhắc đến người khác vào lúc này, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của lý trí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!