Chương 33: (Vô Đề)

Sau khi tắt máy, Tạ Doanh ngồi thất thần trên ghế lái rất lâu.

Trong đầu anh cũng rối như tơ vò— rõ ràng không lâu trước đây anh vừa hôn lên đôi mắt của Thẩm Thanh Đình, vậy mà giờ đây...

Chỉ cần nghĩ đến bóng dáng quay lưng rời đi của Thẩm Thanh Đình, trái tim anh như bị bóp nghẹt khiến anh khó thở.

Tạ Doanh xoa nhẹ ngực mình, cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Anh gọi cho luật sư từng xử lý vụ việc liên quan đến Tạ Kiến Ninh và Phó Tri Nhan.

Điện thoại reo rất lâu mới được bắt máy. Đầu dây bên kia có tiếng ồn ào, người nhận điện thoại nói lớn: "Alo, luật sư Tạ, anh cần gì sao?"

Tạ Doanh ngẩn ra một chút, nhìn đồng hồ rồi mới nhớ ra hôm nay là thứ Sáu. Giọng anh hơi áy náy nói: "Quên mất hôm nay là thứ sáu rồi, làm phiền anh một chút. Tôi muốn hỏi về tình hình vụ việc của em trai tôi lần trước."

Luật sư ở đầu dây bên kia di chuyển đến một nơi yên tĩnh hơn, trả lời anh: "Vụ của cậu Tạ ấy à? Kết thúc lâu rồi mà! Có vấn đề gì sao? Hay là Phó Tri Nhan lại gây rắc rối?"

Tạ Doanh: "... Không phải, tôi chỉ muốn hỏi chi tiết thôi."

"À, được rồi, luật sư Tạ, anh đợi tôi chút. Tôi về nhà lấy lại hồ sơ lưu trữ trước đây rồi gửi cho anh xem."

Tạ Doanh khẽ đáp, giọng trầm xuống: "Làm phiền anh rồi, cuối tuần còn quấy rầy anh."

Anh thở dài tựa đầu lên ghế lái, giọng lộ rõ vẻ mệt mỏi không che giấu: "Happy Friday, đừng gấp, sáng mai gửi cũng được."

Luật sư vốn định đồng ý, nhưng nghe vậy thì ngập ngừng: "... Thôi để tôi về nhà xem rồi gửi luôn cho anh. Không phiền đâu, đó là việc nên làm. Happy Friday, luật Tạ. À mà... anh không sao chứ?"

Tạ Doanh im lặng vài giây, khàn giọng đáp: "... Không sao, cảm ơn anh đã quan tâm."

Sau đó anh cúp máy.

Tạ Doanh ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, anh thấy gương mặt mình giờ đây ngay cả một nụ cười tối thiểu cũng không thể duy trì được.

Trong gương còn phản chiếu lại bó hoa ở ghế sau. Tạ Doanh vươn tay lấy nó lên, mùi hương từ nhiều loại hoa khác nhau hòa quyện nhưng không hề gắt mũi.

Trước đó hương hoa đã bị mùi pheromone của Tạ Doanh lấn át. Đến khi cầm hoa trong tay, anh mới cảm nhận rõ được hương thơm nhẹ nhàng này.

Bó hoa này đã được Thẩm Thanh Đình chăm sóc tỉ mỉ suốt hai tuần. Mỗi ngày cậu đều kiểm tra xem cành hoa có cần cắt tỉa hay không, thay nước đúng giờ, chăm sóc đến mức bó hoa trở nên tươi tắn, rực rỡ.

Tạ Doanh khẽ v. uốt ve một cánh hoa, trong thoáng chốc, anh cảm giác như cánh hoa vẫn còn giữ được hơi nước tươi mới.

Trong lòng anh dâng lên nỗi buồn khó tả. Anh đặt bó hoa trở lại ghế sau, rồi tiếp tục ngồi lặng trong xe thêm một lúc nữa.

Anh tựa đầu vào vô lăng, suy nghĩ đến mức đầu óc như bị bóp chặt, đau âm ỉ.

Trời càng lúc càng khuya. Những nghệ sĩ nhỏ trong nhà hát này hầu hết đều sống theo giờ giấc rất quy củ, không có cuộc sống về đêm sôi động nào. Sau 11 giờ, trước cửa ký túc xá dần dần không còn tiếng người qua lại.

Tạ Doanh từ từ ngồi thẳng dậy, lái xe rời đi.

Khi về đến nhà, anh mở cửa một căn phòng ngủ vốn đã bị khóa. Hai tuần trước, anh chưa từng chủ động nhắc đến căn phòng này, chỉ khi thấy Thẩm Thanh Đình nghi ngờ nhìn về phía cửa, anh mới miễn cưỡng nói vài câu lấp li. ếm như "bừa bộn quá" hay "chưa dọn dẹp" rồi cho qua chuyện.

Thẩm Thanh Đình là người rất biết giữ khoảng cách, cũng không nhiều tò mò nên hoàn toàn tin vào lời giải thích đó mà chưa từng nghi ngờ gì.  

Tạ Doanh mở cửa phòng, kéo tung cánh cửa sổ vốn đóng kín để không khí bên ngoài ùa vào.

Anh ngồi trên ghế sofa một lúc, rồi đứng dậy lấy máy hút bụi và cây lau nhà, cẩn thận dọn dẹp từng ngóc ngách của căn phòng.

Trên đường về, Tạ Doanh đã đưa ra một quyết định.

Ngày mai... anh sẽ để Thẩm Thanh Đình nhìn thấy căn phòng ngủ này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!