Chương 32: (Vô Đề)

Tạ Doanh lơ đãng vòng tay ôm lấy eo cậu, đôi môi áp sát bên tai Thẩm Thanh Đình.

Tai cậu hơi ngứa, Thẩm Thanh Đình đưa tay vuốt mái tóc bên tai, khẽ nói: "Không có."

... Thật ra cậu đã quyết định thử tìm hiểu Tạ Doanh, nhưng thừa nhận chuyện này thì không đời nào.

Tạ Doanh "ừm" một tiếng, âm cuối vương chút nghi hoặc rõ rệt.

Tay anh vòng qua người Thẩm Thanh Đình, một tiếng "cạch" vang lên khi cánh cửa lớn bị khóa trái.

"Chưa nghĩ xong hả? Vậy thì không được đi."

Nghe vậy, Thẩm Thanh Đình trợn tròn mắt: "Anh!"

Tạ Doanh lại "ừm" một tiếng, đáp: "Anh đây!"

Trên mặt là vẻ mặt vừa ngang ngược vừa lém lỉnh, cứ như muốn nói: "Xem em làm được gì anh nào."

Lực tay của anh mạnh thêm chút nữa, bây giờ thì dứt khoát cả hai tay ôm lấy eo Thẩm Thanh Đình, nửa kéo nửa bế đặt cậu xuống ghế sofa.

Anh để cậu ngồi trên đùi mình, từ phía sau ôm trọn cậu vào lòng.

"Chưa nghĩ xong thì không được đi đâu hết," Tạ Doanh lặp lại.

Đôi tai trắng mịn của Omega nằm ngay trước mắt anh, trên tai vẫn đeo chiếc khuyên nhỏ đính kim cương lấp lánh. Tạ Doanh cực kỳ thích nó, ghé sát lại khẽ hôn một cái, tiếp tục giở giọng ngang ngược: "Chưa nghĩ xong thì không được rời đi, nghĩ xong rồi thì chúng ta yêu nhau."

Thẩm Thanh Đình: "..."

Cậu chẳng thể tranh cãi lại Tạ Doanh.

Cậu tức giận, ngón tay chọc vào mu bàn tay anh. Người kia không né tránh, chỉ cười rồi ôm cậu chặt hơn.

"Em nghiêm khắc quá đi, thầy Tiểu Thẩm à," Tạ Doanh vừa lắc đầu vừa nói, "Vậy xin hỏi, thầy Tiểu Thẩm định suy nghĩ đến bao giờ?"

Thẩm Thanh Đình khẽ quay đầu, ở góc độ Tạ Doanh không thể nhìn thấy, cậu nhoẻn miệng cười trộm.

Cậu cảm thấy từ ngày quen Tạ Doanh, bản thân đã âm thầm thay đổi, bây giờ thậm chí còn biết chủ động trêu chọc người khác.

"Trước đây... chẳng phải anh nói em có thể từ từ suy nghĩ sao?" Thẩm Thanh Đình hắng giọng, nói.

Giọng cậu trong trẻo như nước suối róc rách len qua những viên đá nhỏ, mát lành và tinh khiết.

Không hiểu sao âm thanh ấy khiến Tạ Doanh chạm đến một góc mềm mại trong lòng. Anh cúi đầu cười, càng siết chặt vòng tay ôm lấy eo Omega, tựa cằm lên vai cậu, khóe miệng cong thành nụ cười ngày một rạng rỡ hơn.

"Ôi trời, hình như thầy Tiểu Thẩm của tôi—" Tạ Doanh cố tình cảm thán, "bắt đầu học hư rồi."

Thẩm Thanh Đình mím môi, cười lén.

Chiếc ghế sofa vốn rộng rãi, nhưng hai người lại cứ nhất định ngồi sát bên nhau.

Sau một lúc quấn quýt, Tạ Doanh tiếc nuối nói: "Trễ quá rồi, để anh đưa em về trước vậy."

Anh vừa thở dài vừa đỡ Thẩm Thanh Đình ngồi dậy từ ghế sofa, vừa thở dài vừa ôm lấy bó hoa to, rồi lại thở dài bước tới bấm thang máy. 

Thẩm Thanh Đình bật cười. Cậu cúi đầu, tay khẽ chạm vào sống mũi, lúm đồng tiền bên má ánh lên nét rạng rỡ.

Bó hoa lớn nằm gọn trong vòng tay rộng rãi của Tạ Doanh, chỉ có một, hai cánh hoa e thẹn thò ra khỏi vai anh.

Thẩm Thanh Đình không nhịn được, đưa tay chạm nhẹ vào một cánh hoa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!