Chương 31: (Vô Đề)

Mấy ngày sau, Tạ Doanh thật sự nghiêm túc nghiên cứu các món ăn vừa lành mạnh vừa ngon miệng.

Anh cố gắng xử lý hết công việc trong buổi sáng, sau đó tập trung tìm kiếm các công thức nấu ăn, thử nghiệm những loại gia vị vừa tăng hương vị, vừa có thành phần sạch sẽ và an toàn.

Nhưng mà...

"Hầy, khó quá!"

Buổi trưa hôm đó, Thẩm Thanh Đình đang ngồi trên ghế sofa xem video biên đạo múa do giáo viên gửi đến, thì từ trong bếp, nơi Tạ Doanh đang loay hoay nấu ăn bỗng vọng ra một tiếng thở dài ngao ngán.

Thẩm Thanh Đình không cần hỏi cũng biết Tạ Doanh hôm nay lại làm mấy món rất lành mạnh nhưng chẳng ngon miệng chút nào.

Cậu đã quen với những món ăn nhạt nhẽo như vậy rồi, nhưng rõ ràng Tạ Doanh... vẫn thích ăn mấy món "bình thường" hơn.

Thẩm Thanh Đình dò hỏi:

"... Tạ Doanh, hôm nay anh lại mua gì thế?"

Dạo gần đây Tạ Doanh mê mẩn việc mua các loại gia vị, hy vọng tìm được một loại vừa sạch, vừa ngon.

Tạ Doanh chống hai tay lên bàn bếp, dáng vẻ đầy bất lực. Anh nói:

"Không biết phải diễn tả sao nữa, chỉ biết là thứ này còn khó ăn hơn cả ức gà luộc."

Thẩm Thanh Đình bám tay vào tường, từ từ đi đến gần bếp, giọng nói không giấu được ý cười:

"Đừng mua linh tinh nữa, anh gần như đã thử hết rồi, chẳng có loại gia vị nào vừa ngon vừa sạch đâu."

Tạ Doanh vội đưa tay đỡ eo cậu, nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Cẩn thận một chút, đừng cố quá— ây, em nói đúng. Nếu thực sự có thứ gì vừa ngon vừa không làm tăng cân thì nó đã được quảng bá rộng rãi rồi. Đâu phải chỉ mình em cần kiểm soát dáng vóc. Để anh làm, em đừng động vào."

Anh nhận lấy hai chén cơm từ tay Thẩm Thanh Đình, một tay cầm một chén, rồi vòng tay qua eo nhỏ của cậu, dìu cậu trở lại bàn ăn.

Sau đó, Tạ Doanh chạy tới chạy lui hai lượt, bày bữa trưa hôm nay lên bàn—món duy nhất có chút hương vị chính là đĩa salad cá hồi, được rưới thêm chút dầu giấm.

Trong bữa ăn, Tạ Doanh trịnh trọng tuyên bố: "Anh không tìm được cách nào khiến món ăn vừa ngon vừa lành mạnh. Anh thất bại rồi, đành bỏ cuộc thôi. Hầy!"

Dáng vẻ nghiêm túc của Tạ Doanh khiến Thẩm Thanh Đình bật cười.

Cậu đặt đũa xuống, nói: "Không phải em đã nói với anh rồi sao? Vậy thì sau này..."

Cậu đưa tay lên gãi đầu— hôm nay không buộc tóc nên mấy lọn tóc mai cứ rơi xuống trán lúc ăn cơm— rồi tiếp lời: "Thật ra em cũng biết nấu ăn, mấy ngày tới hay là..."

Thẩm Thanh Đình suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Thế này đi, mấy ngày tới em sẽ tự nấu đồ ăn của mình, anh không cần lo cho em nữa. Anh cứ nấu món của anh, hoặc nếu không thì gọi đồ ăn ngoài cũng được."

Tạ Doanh nghe vậy, lập tức phản đối: "Mỗi người tự nấu cho mình, chỉ lo phần của mình thôi—đó chẳng phải chuyện của mấy người ở ghép chung nhà, mà còn phải là kiểu hoàn toàn không quen biết nhau nữa."

Thẩm Thanh Đình vội nói: "Nhưng mà..."

"Không nhưng gì cả, đừng có mà nhưng nhị." Tạ Doanh ngắt lời, "Không cải thiện được món ăn dở thì cứ nhẫn nhịn mà ăn thôi."

Thẩm Thanh Đình nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Alpha đối diện một cái, sau đó cúi đầu xuống, dùng đũa chọc chọc củ khoai lang tím trong bát. Lúc mở miệng, giọng cậu hơi trầm xuống: "Tạ Doanh, một hai ngày thì anh thấy không sao, nhưng lâu dài thì..."

Cậu không nói hết câu, chỉ cúi đầu tiếp tục chọc củ khoai đáng thương kia. Thỉnh thoảng, đũa chạm vào thành chén phát ra vài tiếng cộc cộc nặng nề.

"Lâu dài thì anh sẽ quen thôi." Tạ Doanh đáp. "Chẳng phải em đã quen rồi sao?"

Thẩm Thanh Đình nói nhỏ: "Nhưng mà anh đâu cần phải làm vậy..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!