Hương thơm của sữa tắm hòa quyện cùng hương mai nhàn nhạt, hai mùi hương vốn dĩ không hề nồng gắt, khi quyện vào nhau lại trở thành chất xúc tác tuyệt vời.
Xót xa vẫn chiếm phần lớn hơn, Tạ Doanh nhìn vết bầm tím kia, d. ục v. ọng dâng lên thoáng chốc lại bị nỗi thương tiếc lấn át.
Anh chạm môi vào chỗ bị thương của Thẩm Thanh Đình, đầu lưỡi cẩn thận lướt qua vùng sưng đỏ.
Lòng bàn tay anh vẫn đỡ lấy bắp chân Thẩm Thanh Đình, đầu ngón tay cảm nhận được làn da mềm mại, mịn màng.
Thẩm Thanh Đình giật mình kêu lên một tiếng.
Mặt cậu đỏ bừng, luống cuống, mắt mở to tròn. Môi mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cắn chặt môi dưới hoảng hốt nhìn Tạ Doanh.
Bên chân không bị thương đẩy tay Tạ Doanh ra, tự mình lùi vào góc sô pha, hai tay ôm lấy đầu gối, ngoan ngoãn ngồi im.
Vẻ mặt Tạ Doanh nửa cười nửa không, anh cũng không nói gì chỉ ngồi tại chỗ nhìn cậu.
"Anh..." Sau vài phút im lặng, Thẩm Thanh Đình tức giận lên tiếng, "Anh...!"
"Anh?" Tạ Doanh tỏ vẻ vô tội, "Anh đang giúp em bôi thuốc mà, lại đây."
Thẩm Thanh Đình mím môi, hai má ửng hồng rõ rệt, vẻ mặt vừa thẹn vừa giận quá đỗi dễ thấy.
Tạ Doanh không trêu cậu nữa, giơ hai tay lên đầu hàng: "Anh sai rồi, sai rồi, thầy Tiểu Thẩm."
Anh đưa tay về phía Thẩm Thanh Đình, ra hiệu cho cậu lại gần, nói: "Anh giúp em bôi thuốc, lần này đảm bảo không sờ mó lung tung nữa."
Thẩm Thanh Đình thận trọng nhìn anh một lúc, trông như đang suy nghĩ xem có nên tin lời Tạ Doanh hay không.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn đưa tay nắm lấy tay anh.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Thẩm Thanh Đình dâng lên một chút cảm xúc khó tả.
Nói cũng không lại Tạ Doanh, giận cũng chẳng được. Đôi khi rõ ràng biết anh đang cố ý trêu chọc mình, nhưng vẫn cứ mắc bẫy.
Cậu tức tối, lúc Tạ Doanh nắm tay cậu ngồi xuống bên cạnh, Thẩm Thanh Đình đã dùng chút lực ——
Chát ——
Cậu vỗ một cái rõ kêu vào lòng bàn tay anh.
Cậu tưởng mình đã dùng rất nhiều lực, nhưng khi rơi vào tay Tạ Doanh, nó nhẹ như thể một chú mèo con giơ miếng thịt đệm nhẹ nhàng cào qua.
Tạ Doanh sững người một chút, sau đó khóe miệng lập tức nở nụ cười. Anh cẩn thận đặt chân Thẩm Thanh Đình lên đùi mình, rồi kéo cậu vào lòng x. oa n. ắn.
Thẩm Thanh Đình vùng vẫy vài cái, nhưng vẫn bị Tạ Doanh ôm trọn vào lòng.
Tạ Doanh ôm eo cậu, áp môi vào tai cậu, hơi thở phả vào khiến tai Thẩm Thanh Đình ngứa ngáy.
Nhưng điều khiến người ta càng thêm ngứa ngáy khó chịu chính là lời Tạ Doanh nói ra.
Anh nói: "Thầy Tiểu Thẩm, sao lại đáng yêu thế này?"
Mái tóc hơi ẩm ướt quấn quanh cổ tay Tạ Doanh, chẳng mấy chốc đã khô đi vì hơi ấm của hai người.
Thẩm Thanh Đình ngượng ngùng liếc anh một cái, cúi đầu vuốt lại tóc.
Lần này khi bị Tạ Doanh ôm vào lòng, cậu mím môi, không còn vùng vẫy nữa.
Sau khi bôi thuốc xong, Tạ Doanh rửa sạch tay rồi vào phòng ngủ lấy một chiếc chăn đắp lên chân Thẩm Thanh Đình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!